Cho nên...Thứ Tổng giám đốc Bùi nói có lẽ là vấn đề xử lý chất thải của nhà bếp?
Nhuế Vũ Thần suy nghĩ: “Có lẽ...Mỗi cửa hàng đều thiếu một máy xử lý rác bằng vi sinh vật?
Bùi Khiêm nghe vậy thì có chút hoang mang.
Máy xử lý rác bằng vi sinh vật...Là cái gì?
Hoàn toàn không hiểu, nhưng không thể hỏi thẳng.
Bùi Khiêm tiếp tục mỉm cười, kích động hiệu quả tư duy của đối phương: “Vậy thì, tại sao lại thiếu thứ này?”
Nhuế Vũ Thần suy nghĩ một lát: “Bởi vì...Trước đó rác đều là trực tiếp vứt đi, bây giờ cửa hàng Takeaway Netfish cũng phải tuân thủ nguyên tắc phân loại rác, ném rác của nhà bếp lại khác phiền phức, nếu có máy xử lý rác bằng vi sinh vật thì có thể tiêu hóa hết chất thải nhà bếp do mỗi cửa hàng thải ra, phân hủy thành phân bón. Đúng không Tổng giám đốc Bùi?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Vậy thì, giá cả của thứ này thế nào?”
Nhuế Vũ Thần vội vàng cầm lấy máy tính xách tay: “Tổng giám đốc đợi chút, để ta tìm.”
“A, giá cả có cao có thấp, có liên quan tới kích thước. Máy phù hợp với cửa hàng...Vào khoảng từ năm mươi tới một trăm ba mươi nghìn...”
Bùi Khiêm gật đầu: “Rất tốt, chính nó!”
“Mỗi cửa hàng lắp một cái, mua loại một trăm ba mươi nghìn.”
Nếu rẻ, thì không làm, nhưng nghe thấy con số một trăm ba mươi nghìn này, Bùi Khiêm lập tức quyết định, chính là nó!
Mỗi cửa hàng tốn một trăm ba mươi nghìn, cái này tương đương với chi phí sẽ tăng cao rất nhiều!
Sau này nếu mở một trăm cửa hàng mới, chỉ riêng số tiền tiêu vào máy xử lý rác bằng vi sinh vật đã mười triệu.
Cái này đến khi nào mới có thể kiếm về được?
Chỉ cần tất cả các cửa hàng Takeaway Netfish lắp thứ đồ chơi này, thì ít nhiếu trong chu kỳ thanh toán này, có thể vô ưu vô lo rồi?
Nếu có thể tiêu tiền, vậy thì tranh thủ thời gian thôi!
Nếu, tư duy của nhân viên là con dao hai lưỡi.
Có lúc khiến mình trở tay không kịp, có lúc lại khiến mình có thêm vài ý tưởng mới!
Có gì nghĩ không ra, thì hỏi nhân viên của mình: Ngươi cảm thấy ta nghĩ thế nào? Thì vấn đề có thể giải quyết dễ dàng!
Bùi Khiêm không khỏi có hơi đắc ý.
Cái này gọi là đi một ngày đằng học một sàng khôn, phàm là thứ không thể giết chết ngươi, đều sẽ khiến ngươi trở nên lớn mạnh hơn!
Nhuế Vũ Thần vội vàng gật đầu: “Vâng, Tổng giám đốc Bùi, ta lập tức sắp xếp các cửa hàng trưởng đi làm!”
Thứ sáu, ngày 29 tháng 7.
Trong suốt một tuần, Bùi Khiêm bị chuyện của Takeaway Netfish làm cho sứt đầu mẻ trán.
Buổi sáng đang uống cà phê ở quán cà phê internet Netfish, cũng có thể nhìn thấy người giao hàng ở bên ngoài nhận đồ ăn, giao đồ ăn, nhận đồ ăn, rồi lại giao đồ ăn, liên tục không ngừng.
Quán cà phê internet Netfish 1.0 vẫn có nghiệp vụ của Takeaway Netfish, chỉ là người giao hàng sẽ không vào từ cửa chính, mà đặc biệt có một lối vào phụ để lấy đồ ăn, tránh gây ảnh hưởng tới khách hàng của quán cà phê internet.
Nhưng đối với Bùi Khiêm mà nói, chỉ cần nhìn thấy Takeaway Netfish đang giao đồ ăn, hắn đã rất buồn bực!
Định mực thị trường của Takeaway Netfish mở rộng gần như mắt thường cũng có thể thấy, các Takeaway khác căn bản không có sức đánh trả.
Ban đầu việc tái chế bộ đồ ăn là nhược điểm lớn nhất của Takeaway Netfish, nhưng bây giờ đã thay đổi, trở thành ưu thế lớn nhất!
Hơn nữa những Takeaway khác căn bản không học được.
Mỗi cửa hàng Takeaway Netfish đều có máy rửa bát, đều có sẵn bát đĩa, menu hoàn thiện, quan trọng là đã trải qua đào tạo trong thời gian dài, đa số mọi người khi nghĩ tới mô hình tái chế bộ đồ ăn của Takeaway, đều sẽ liên tưởng tới Takeaway Netfish, chứ không phải là những thương hiệu khác.
Hơn nữa có rất nhiều cửa hàng Takeaway Netfish, có ưu thế dẫn đầu rất mạnh, dù những cửa hàng khác muốn học thì cũng không học được.
Bùi Khiêm vô cùng lo lắng.
Chẳng lẽ Takeaway Netfish, cũng muốn rời khỏi trẫm sao?
Cũng muốn đi trên con đường lợi nhuận, một đi không trở lại ư?
Bùi Khiêm cảm thấy rất đau lòng, một hạng mục vốn đang lỗ rất nhiều tiền đột nhiên lại bắt đầu kiếm được tiền, nghĩ tới nghĩ lui nỗi đau lại tăng lên gấp đôi.
Chỉ có thể gửi hy vọng vào mỗi cái máy xử lý rác thải bằng vi sinh vật có giá cả cao tới một trăm ba mươi nghìn có thể nâng cao giá vốn của cửa hàng thôi, cố gắng khiến cửa hàng kiếm được ít tiền lại.
Bùi khiêm vừa uống cà phê, vừa rầu rĩ.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, là Lâm Vãn gọi đến.
“Hửm?”
Bùi Khiêm không khỏi nhíu mày.
Không phải tất cả mọi người của Game Thương Dương đều nghỉ ngơi rồi sao? Có chuyện gấp gì, mà phải gọi điện thoại để nói?
Bùi Khiêm bất giác cảm thấy có gì đó không ổn, nhận điện thoại: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hơi lo lắng của Lâm Vãn: “Tổng giám đốc Bùi, không hay rồi, hình như công ty Finger sắp bị thu mua!”
Bùi Khiêm sửng sốt: “Là ai?”
Lâm Vãn: “Tập đoàn Dayak, nghe nói ra giá là một trăm tám mươi triệu đao, muốn hoàn thành nắm tám mươi phần trăm cổ phần công ty Finger.”
Khuôn mặt Bùi Khiêm đầy vẻ ngỡ ngàng, hắn không có chút ấn tượng nào về cái tên này cả.
Nhưng, nắm tám mươi phần trăm cổ phần, vậy không phải đồng nghĩa với việc ngoại trừ khoảng hai mươi phần trăm cổ phẩn nằm trong tay mình, thì tất cả những cổ phần khác đều bị tập đoàn Dayak này mua mất sao?
Một trăm tám mươi triệu đao...
Bùi Khiêm chỉ có thể cảm khái, đúng là có tiền thì muốn làm gì thì làm!
Cho dù bây giờ Bùi Khiêm vẫn mệt mỏi vì tiền, nhưng không thể không thừa nhận, bây giờ Đằng Đạt có đập nồi bán sắt cũng không thể lấy ra niều tiền như vậy được.
Đây đúng là một tin tức lớn, nhưng đối với Bùi Khiêm mà nói, có vẻ không có ảnh hưởng gì quá lớn.
IOI của công ty Finger đang phát triển rất tốt ở nước ngoài, tính toán thời gian, có lẽ cũng có nhà giàu mới nổi nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ này.
Bây giờ mong đợi của Bùi Khiêm đối với sever IOI trong nước chỉ hy vọng nó sẽ trở thành một cái cây đốt tiền, cho nên tình hình cụ thể bên phía công ty Finger như thế nào, cũng đã không còn quan trọng nữa.