Các ngươi không cách nào tóm được ta đâu.
Tục ngữ nói rất hay nha, vách cao nghìn trượng, vô dục tắc cương.
Đầu tiên Đằng Đạt ở bên đây bờ đại dương, gần như tất cả nghiệp vụ đều không dính líuvới tập đoàn Dayak;
Thứ hai Đằng Đạt không lên sàn cũng không tiếp nhận vốn nước ngoài;
Cuối cùng, Tổng giám đốc Bùi vốn không hề hứng thú với thu nhập phạm vi công ty, trừ phi ngươi cho ta mấy trăm triệu.
Lạc quan hơn một chút, nếu tập đoàn Dayak thật sự có thể làm cho Đằng Đạt thua lỗ, vậy Bùi Khiêm còn cho nó một bao lì xì lớn, cảm ơn nó thật tốt.
Ta là trạng thái vô địch, có gì đáng lo lắng chứ?
Bùi Khiêm bình tĩnh uống một ngụm cà phê: “Bọn họ cực kỳ tức giận, sau đó thì sao?”
Hạ Đắc Thắng bật ngón tay cái: “Sau đó quả nhiên bọn họ đã mắc câu!”
Bùi Khiêm uống cà phê được một nửa thì dừng lại, trên đầu chầm chậm bay lên một dấu chấm hỏi.
Bọn họ “quả nhiên” đã mắc câu là có ý gì?
Quả nhiên chỗ nào chứ?
Còn mắc câu gì chứ?
Nhìn từ biểu cảm của Hạ Đắc Thắng, Bùi Khiêm ngửi ra được mùi vị không lành.
Ban đầu Bùi Khiêm nhìn thấy Hạ Đắc Thắng vội vàng chạy qua, còn cho rằng là chuyện gì đó rất nghiêm trọng, khiến hắn vội đến mức đầu đầy mồ hôi.
Nhưng mà hiện tại nhìn kỹ lại, biểu cảm này của hắn hình như là... rất hưng phấn?
Hạ Đắc Thắng đưa tài liệu trong tay sang cho Tổng giám đốc Bùi, hưng phấn giải thích: “Tổng giám đốc Bùi, chiêu khích tướng này của ngươi, đúng là quá tinh diệu!”
“Qủa thực có thể sánh ngang với Khổng Minh khích tướng Chu Công Cẩn!”
“Ban đầu tập đoàn Dayak chỉ muốn ra năm chục triệu đô mua cổ phần và quyền vận hành IOI quốc phục trong tay chúng ta, nhưng mà hai chữ này của người vừa thốt ra, lập tức đã chọc giận bọn họ!”
“Thái độ quyết liệt của chúng ta, đã khiến bọn họ không thể thu hồi tất cả cổ phần bằng thủ đoạn thông thường.”
“Cho nên, tập đoàn Dayak đã quyết định dùng phương pháp tư hữu hoá để trả giá, cưỡng ép thu hồi toàn bộ cổ phần của công ty Finger!”
“Vì để hoàn thành tỷ lệ sở hữu 100% cổ phần, tập đoàn Dayak đúng là không màng giá cả, trước tiên dùng giá cao thu mua gần 80% cổ phần của công ty Finger, như vậy là có thể dùng phương thức cổ đông bỏ phiếu đa số thông qua trả giá, cưỡng ép thu mua số ít cổ phần còn lại!”
“Nhưng mà, đây cũng có nghĩa là tập đoàn Dayak cần phải tăng thêm từ 50% đến 60% ngoại ngạch trên giá cả ban đầu để thu mua lượng cổ phần chúng ta đang nắm giữ, mà đây dường như là giá trị mà bất kỳ cuộc giao dịch cổ phần bình thường nào cũng đều không thể đạt được!”
“Tập đoàn Dayak tài lực hùng hậu, hiển nhiên đã bị chiêu “khích tướng” của Tổng giám đốc Bùi ngươi kích động, không tiếc dùng phương thức đổ máu này để tranh đoạt 20% cổ phần và quyền vận hành IOI quốc phục trong tay của ngươi!”
Bàn tay cầm cốc cà phê của Bùi Khiêm cứng đờ, đại não trống rỗng.
Ý gì vậy chứ?
Tư hữu hoá để trả giá?
Đó là cái thứ gì?
Cổ phần ta không bán, các ngươi cũng có thể giành mua được sao?
Hắn trầm mặc giây lát, hỏi: “Cho nên, cuối cùng bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Hạ Đắc Thắng hưng phấn nói: “Cuối cùng bọn họ đã bỏ ra bảy mươi hai triệu đô đấy Tổng giám đốc Bùi!”
“So với giả cá lúc đó Tổng giám đốc Mã mua vào thì chúng ta đã kiếm được bảy mươi triệu đô! Tức năm trăm triệu!!”
Hạ Đắc Thắng vô cùng kích động, nói tiếp: “Tổng giám đốc Bùi chiêu khích tướng này của ngươi quả thật là quá cao minh!”
“Nếu chúng ta đàm phán nghiêm túc với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không đưa ra nhiều tiền như vậy, mà sẽ dây dưa mãi với chúng ta, đàm phán tới lui, để ép giá.”
“Nhưng mà thái độ của Tổng giám đốc Bùi vô cùng quyết tuyệt, khiến bọn họ nhận ra chúng ta vốn không muốn tiến hành bất kỳ đàm phán thương nghiệp gì với bọn họ!”
“Cũng chính là nói, hai chữ đơn giản, đã khiến chúng ta kiếm thêm được hơn hai trăm triệu đô la!”
“Tổng giám đốc Bùi mỗi một từ của ngươi, đều đáng giá một trăm triệu đô!”
“Tính ra, mỗi một chữ cái đều đáng giá ba triệu đô, cũng chính là hai chục triệu RMB nha!”
“Tổng giám đốc Bùi đúng là một chữ đáng giá ngàn vàng chân chính!”
Dựa theo giá cả thị trường, một lượng vàng ròng là 175000 đôngf, một chữ hai chục triệu, vậy quả thực là một chữ ngàn vàng danh xứng với thực.
Hơn nữa một chữ cái ngàn vàng, còn dư.
Bùi Khiêm cảm thấy tay chân lạnh toát, trầm mặc uống một ngụm cà phê, nói: “Cho nên... chúng ta đã mất quyền vận hành IOI quốc phục rồi đúng không?”
Hạ Đắc Thắng giật mình trừng to hai mắt: “Tổng giám đốc Bùi, tập đoàn Dayak đã đổ máu đến mức độ này rồi, ngươi vẫn không muốn đưa quyền vận hành IOI quốc phục cho bọn họ sao?”
“Chuyện này thực sự không cần thiết, bọn họ đã đổ máu đến mức đề nghị tư hữu hoá rồi, trong chênh lệch giá cả đã bao gồm tiền bồi thường huỷ hợp đồng đại diện, chúng ta kiếm được nhiều vậy, đã không phải ít rồi!”
Bùi Khiêm chìm vào trầm mặc.
Hạ Đắc Thắng báo cáo xong tin tức tốt này, bèn để lại tài liệu trên bàn, nói: “Tổng giám đốc Bùi, nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy ta đi thông báo tin tức tốt này cho game Thương Dương, mau chóng hoàn thành công tác bàn giao, vứt mớ hỗn độn này đi!”
“Chiêu khích tướng này của Tổng giám đốc Bùi, thật sự khiến ta mở mang tầm nhìn rồi!”
“Được lợi không ít, được lợi không ít nha!”
Trước khi Hạ Đắc Thắng rời đi, còn không quên bồi thêm một đao.
Cánh tay nhấc cốc cà phê của Bùi Khiêm run rẩy khẽ khàng, đặt cốc cà phê lại trên bàn, cầm lấy xấp tài liệu lên nhìn một lượt như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó bấm tay tính toán.
Kiếm được năm trăm tiệu, có thể chuyển hoá thành năm trăm ngàn.
Nhưng mà cây đốt tiền như IOI quốc phục mất rồi.
Khó khăn lắm mới tìm được một con đường vừa có thể đốt tiền vô hạn vừa ổn định, lại bị giành đi mất!
Bùi Khiêm cảm thấy bản thân đã tức đến mức xì khói luôn rồi.
Quan trọng là, cây đốt tiền này ở trong tay hắn rất hữu dụng, ở trong tay các ngươi có lợi ích cái rắm gì chứ?