Nhàm chán là đúng rồi!
Đây chính là hiệu quả mà ta muốn!
Nhưng vấn đề của Lâm Vãn lại khiến cho Bùi Khiêm nghĩ tới một tai họa ngầm khác.
Làm như vậy có phải là…còn chưa đủ cấp tiến?
Đơn giản chi đưa ra lời thoại nhàm chán thôi thì chỉ sợ không phải là cách làm cho người chơi cảm thấy muốn từ bỏ game này hiệu quả…
Lỡ như bọn họ lại vô cùng thích thú với kiểu lựa chọn buồn tẻ, nhịn được sự nhàm chán, ngược lại còn vui đến quên trời quên đất thì làm sao bây giờ?
Khuôn mặt Bùi Khiêm trầm xuống, lâm vào trầm tư.
“Có.”
Bùi Khiêm đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay: “Chúng ta thêm lời dẫn của nhân vật trong game!”
“Lời dẫn?” Lâm Vãn chớp mắt, có hơi không hiểu.
Thêm lời dẫn vào trò chơi cũng không tính là hiếm gặp, nhưng chủ yếu là thêm vào đồ họa lúc mở màn mà thôi.
Nếu thêm lời dẫn vào quá trình chơi game sẽ ảnh hưởng tới cảm giác nhập tâm vào trong đó.
Bùi Khiêm cười ha ha.
Tại sao hắn lại muốn thêm lời dẫn?
Chính là muốn ảnh hưởng tới cảm giác nhập tâm, khiến cho bọn họ không muốn chơi nữa!
Không chỉ như thế, ta còn muốn bí mật cho thêm hàng lậu vào lời dẫn, vô tình trào phúng người chơi để cho bọn họ bực mình rồi chửi ầm lên!
Khiến cho bọn họ cảm thấy nhân cách của mình bị xúc phạm, như vậy bọn họ sẽ bị trò chơi này đánh tỉnh, không đề cử, danh tiếng của trò chơi sụp đổ, chẳng phải là cách flop rất gần sao?
Thử nghĩ xem, mỗi lần người chơi đưa ra một lựa chọn, lời dẫn của hệ thống sẽ khiêu khích, châm chọc người chơi một phen…
Một trò chơi nhục mạ người chơi!
Sảng khoái!
Người chơi có cốt khí một chút hẳn đều phải vứt luôn con chuột?
Bùi Khiêm họ nhẹ hai tiếng, giải thích: “Lời dẫn là phương thức tương tác của chúng ta và người chơi.”
“Người chơi cứ chạy tới chạy lui trong game đúng là rất nhàm chán, bởi vì bọn họ làm vậy cũng giống một người ngoài cuộc, một người đứng xem, rất dễ mất đi hứng thú.”
“Chúng ta dùng lời dẫn giao lưu với bọn họ, ví dụ như bọn họ chọn một lựa chọn sai sẽ tự động hiện lên lời dẫn A, lựa chọn đúng thì sẽ xuất hiện lời dẫn B.”
“Như vậy thì mỗi khi người chơi đưa ra lựa chọn sẽ có sự phản hồi, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nhàm chán nữa!”
Lâm Vãn bừng tỉnh, bỗng nhiên gật đầu.
Quả nhiên, không hổ là Tổng giám đốc Bùi, có thể nghĩ được loại ý tưởng hay thế này!
Thế nào là một nhà thiết kế thiên tài?
Đây chính là một ví dụ!
Lâm Vãn không cho phép mình nhớ lại quãng thời gian ở phòng làm việc Thiên Hỏa.
Ở phòng làm việc Thiên Hỏa cũng thường xuyên mở các cuộc họp thảo luận, dùng cách động não để quyết định xem những chi tiết của trò chơi đã định phải chế tác như thế nào.
Nhưng bầu không khí hoàn toàn khác biệt với ở đây!
Bởi vì đến cuối Chu Mộ Nham sẽ hỏi một câu: “Có giống với cách làm trò chơi khác không?”
Nếu đáp án là có vậy thì Chu Mộ Nham sẽ phân tích cách làm trò chơi này có thành công hay không, thành công thì mới được áp dụng.
Nếu đáp án là không, hoặc có trò chơi từng làm như thế và thất bại thì ý tưởng này sẽ bị bác bỏ, không chút do dự.
Đó cũng không phải là trường hợp biệt lập, mà đại đa số các công ty game trong nước đều như thế!
Vì ổn định, đại bộ phận nhà thiết kế cũng không dám thử nghiệm, mà có khuynh hướng đúc kết kinh nghiệm từ những trường hợp trong quá khứ.
Cho nên rất nhiều trò chơi mới có thể nghìn bài một điệu, như khắc ra từ một khuôn.
Mà cách làm của Tổng giám đốc Bùi khiến cho Lâm Vãn không kìm được mà sinh ra sự kính nể trong lòng.
Hắn căn bản không quan tâm tới trước đó có thành công hay không, dũng cảm làm liều trở thành người đầu tiên!
Chỉ riêng cách làm việc này thôi cũng đã cao hơn phòng làm việc Thiên Hỏa và Chu Mộ Nham mấy bậc!
Lâm Vãn càng thêm vững tin rằng Bùi Khiêm chính là một nhà thiết kế thiên tài, không trật đi đâu được!
Còn Lữ Minh Lượng cũng chỉ dám cầm cuốn sổ nhỏ liều mạng ghi chép lại.
Hắn không biết gì nhưng có vẻ rất lợi hại, hắn cũng không hiểu tại sao Bùi Khiêm lại muốn làm vậy.
Nhưng hắn biết rõ bản thân mình ở đâu, tuyệt đối sẽ không đưa ra bất cứ dị nghị gì với ý tưởng này, cứ làm theo lời Tổng giám đốc Bùi là được rồi!
Thuyết phục mọi người thành công rồi, Bùi Khiêm cảm thấy tâm tình thoải mái.
Loại cảm giác này thật là tốt!
Hạng mục này hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay mình!
“Ba ngày sau đưa ra bản thảo thiết kế, trong vòng một tuần đưa ra toàn bộ sơ đồ quy trình, trong vòng hai tuần làm xong đồ họa, không có vấn đề gì chứ?” Bùi Khiêm nhìn về phía Lữ Minh Lượng.
Lữ Minh Lượng lập tức gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi yên tâm, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi nói xong, hắn có chút chột dạ nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Bùi, nếu như không xong thì có thể tăng ca được không?”
Tăng ca là đặc quyền mà chỉ có nhân viên ưu tú mới được hưởng, hắn không biết trong lòng Tổng giám đốc Bùi mình có phải là nhân viên ưu tú hay không.
Bùi Khiêm nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Có thể, nhưng tối đa chỉ có thể làm tới chín giờ tối. Mặc dù mọi người đều là người trẻ tuổi nhưng nhất định phải chú ý sức khỏe.”
“Vâng!” Lữ Minh Lượng xúc động.
Người quan tâm thế này ngoại trừ Đằng Đạt thì còn chỗ nào có nữa?
Không máu chảy đầu rơi vì Tổng giám đốc Bùi, thì còn gì là người nữa!
Trong văn phòng của Bùi Khiêm.
“Thế nào lão Mã, có lựa chọn được nơi nào không?” Bùi Khiêm vừa uống trà vừa hỏi.
“Không!”
“Phụt!”
Bùi Khiêm suýt nữa phun hết nước trà trong miệng ra ngoài.
Nhưng hắn không hề tức giận chút nào, ngược lại còn hơi vui mừng,
Xem ra vẫn là lão Mã làm cho hắn yên tâm nhất!
Nếu ai cũng giống như lão Mã thì ta mẹ nó đã sớm chuyển toàn bộ quỹ hệ thống thành tiền trong túi mình!
“Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của ta là tìm được một người trợ giúp thích hợp.” Mã Dương cũng uống một ngụm nước trà, ra vẻ bày mưu lập kế.
Đột nhiên, Bùi Khiêm hơi khẩn trương.
Hắn tin tưởng Mã Dương.
Nhưng hắn không tin người mà Mã Dương tìm tới giúp đỡ.