“Quả nhiên Tổng giám đốc Bùi không hề quên mất bọn ta, vô cùng quan tâm đến tình hình của bọn ta!”
“Bận bịu trăm công nghìn việc vẫn đến xem bọn ta thi đấu!”
“Chiều hôm nay nhất định phải chơi một ván lớn, biểu diễn thật tốt một cho Tổng giám đốc Bùi!”
Toàn bộ các thành viên đều dốc hết sức lực!
Bùi Khiêm tiện tay cầm lấy danh sách tiết mục của hai đội lên xem.
Bên trên viết các loại điều kiện chiến thắng màu mè, từ trước đến sau dường như độ khó ngày càng cao.
Cho đến hiện tại đã có ba cái v được đánh trên danh sách tiết mục của hai đội.
Bùi Khiêm rất rõ, mỗi cái v, đều đại diện cho câu lạc bộ đã kiếm được năm chục ngàn!
Đếm tuỳ tiện một lượt là biết, hai đội này đã kiếm được cho câu lạc bộ tròn ba trăm ngàn!
Đúng là há nào lại có lý đó.
Ta mời các ngươi đến đốt tiền giúp ta, kết quả các ngươi lại giúp ta kiếm tiền?
Bạch nhãn lang!
Dê trắng các ngươi!
Đương nhiên chút tiền ba trăm ngàn nhỏ nhoi, không đến mức khiến Tổng giám đốc Bùi tức giận đùng đùng, nhưng mấu chốt chính là, đây là một đấu hiệu bất hảo.
Nếu như hai đội của câu lạc bộ DGE biểu diễn tốt từ đầu đến cuối, hơn nữa tất cả vòng thi đấu đều thắng...
Vậy má nó sẽ mang đến cho câu lạc bộ DGE lưu lượng lớn đến mức nào chứ?
Đến lúc đó nhiệt độ thảo luận trên các diễn đàng trực tiếp đột phá giới hạn, các thương hiệu tài trợ không phải chen nhau nát đầu đẻ tài trợ sao?
Hơn nữa, câu lạc bộ DGE chỉ có thể tiếp nhận hai thương hiệu tài sợ. Trương Nguyên chắc chắn sẽ nhan cơ hội để tăng giá, đến lúc đó có rất nhiều nhãn hiệu tài trợ lớn vì để tài trợ cho câu lạc bộ DGE sẽ điên cuồng tăng giá.
Bức tranh này đẹp quá ta không dám nhìn luôn rồi.
Cho nên, Bùi Khiêm cảm thấy cần phải khiến chuỗi thắng của hai đội này ngắt ngang một lần, nhất định không thể để bọn họ thắng đến thập toàn thập mỹ.
Nói như vậy, nền tảng livestream chắc chắn sẽ điên cuồng tuyên truyền Tổng giám đốc Bùi đã bị động quá rồi!
Bùi Khiêm trầm mặt nhìn về phía kết của danh sách tiết mục.
“Mang theo chỉ đạo viên Mã lấy được thắng lợi sao?”
“Danh sách tiết mục hình như là độ khó xếp theo thứ tự từ thấp đến cao.”
“Cũng chính là nói, các đội viên cũng đều cảm thấy mang theo lão Mã có độ khó cao nhất?”
“Rất tốt, ta lập tức triệu hoán lão Mã!”
Nếu bản thân Bùi Khiêm muốn lên, chắc chắn cũng có thể lên.
Nhưng mà mục đích hắn lên sân khấu chính là để làm diễn viên, nếu đến lúc đó chơi ra kiểu số liệu như 0-27, vậy chắc sẽ dẫn đến việc Tổng giám đốc Bùi bị châm biếm đến hư hao mất.
Lỡ như kiểu meme như “Tổng giám đốc Bùi không biết chơi GOG” lưu truyền ra ngoài, chính là chuyện không thể nào chấp nhận đối với Tổng giám đốc Bùi, còn khiến người ta khó chịu hơn “Tổng giám đốc Bùi không thể lỗ tiền”!
Bùi Khiêm cảm thấy, tuy rằng bản thân không phải quá mạnh, nhưng chắc chắn cũng không phải yếu, chắc chắn không thể nào chịu nổi kiểu hố đen như “Tổng giám đốc Bùi là một tên gà mờ không biết chơi GOG”!
Cho nên họa này chỉ có thể cực khổ cho người anh em lão Mã của mình đến gánh thôi.
Hơn nửa lão Mã lên sàn cũng không tồn tại tình huống bị châm chọc bêu rếu, dù sao thì hắn cũng là coser.
Bị giết bao nhiêu lần, đều phải dựa vào bản lĩnh của hắn.
Bùi Khiêm gọi điện thoại cho Mã Dương, để hắn lập tức đến đây.
Mấy nhân viên vốn đều đã làm nóng người, đột nhiên nghe thấy Tổng giám đốc Bùi gọi điện thoại bảo chỉ đạo viên Mã đến, dáng người như hổ toàn bộ đều chấn động.
Tổng giám đốc Bùi... làm vậy là muốn xem bọn họ nỗ lực hết sức có thể làm đến được mức độ nào hay sao?
Nếu không sao lại vừa đến đã mở độ khó địa ngục chứ?
Hoàng Vượng trao đổi ánh mắt với Khương Hoán, giữa đôi bên đều nhìn thấy sự ngưng trệ trong biểu cảm của đối phương.
“Bình tĩnh, cũng không phải chúng ta chưa từng mang theo huấn luyện Mã đi đánh trận huấn luyện.”
“Chúng ta sớm đã trải qua khảo nghiệm, có được một bộ chiến thuật hoàn chỉnh, chỉ cần nghiêm ngặt chấp hành theo bộ chiến thuật này, cho dù đánh đến rất gian nan, cuối cùng chắc cũng vẫn có thể thắng được...”
Đám người Hoàng Vượng không ngừng âm thầm an ủi bản thân, bình tĩnh tâm trạng.
...
Trước khi thi đấu bắt đầu, Mã Dương đã thành công đến kịp.
“Anh Khiêm! Nhân viên ưu tú của anh đến rồi đây!”
Trên mặt mã Dương viết đầy hưng phấn: “Anh Khiêm anh cứ yên tâm, chỉ đạo viên Mã ra trận, đối phương chắc chắn bó tay chịu trói!”
Bùi Khiêm mỉm cười dùng tia liếc nhìn khóe mắt quan sát biểu cảm của các đội viên một lượt, trong lòng chỉ có một loại cảm giác.
Ổn rồi!
Bùi Khiêm cười khà khà, tiện miệng nói: “Lão Mã lúc trước có phải ngươi cũng đã từng chơi game với bọn họ không?”
Lão Mã lắc đầu: “Không có.”
Bùi Khiêm: “?”
Ý gì vậy chứ, tên lão Mã này sao lại trừng mắt nói dối vậy chứ?
Sau lần trước quay về, không phải nói ngươi đã tự mình lên sàn rồi sao?
Mã Dương giải thích vô cùng nghiêm túc: “Anh Bùi, ta và bọn họ như vậy không gọi là chơi game, mà gọi là đấu luyện, thân phận của ta không phải là một người chơi bình thường, mà là chỉ đạo chiến thuật đặc biệt.”
“Cho nên, anh Bùi, mong anh tôn trọng tính chuyên nghiệp của ta, không nên nói ta chơi game cùng với bọn họ nữa.”
Bùi Khiêm: “...”
Hắn trầm mặc một lúc, vỗ vỗ bả vai Mã Dương: “Có thể, lão Mã, ta rất tán thưởng kiểu thái độ nghiêm túc này của ngươi, đúng là một phẩm chất đáng quý không thể khuyết thiếu.”
“Cho nên, chỉ đạo đặc biệt như ngươi, đấu luyện cùng với các đội viên có kết quả thế nào?”
Mã Dương vô cùng kiêu ngạo: “Toàn thắng!”
Bùi Khiêm: “?”
Toàn thắng???
Đã nói là độ khó địa ngục rồi mà?
Bùi Khiêm vốn còn cho rằng lão Mã ra trận, các đội viên giống như lấy bốn chọi sáu, tỉ lệ thắng lợi nhiều nhất bốn phần sau thôi.
Kết quả lại là toàn thắng?
Vậy má nó ta phí hết tâm tư ra sắp xếp, không phải là uổng phí rồi sao?
Cho dù lão Mã ra trận, các đội viên vẫn có thể thắng lợi nha!
Không được, phải bình tĩnh..
Hôm nay chuỗi thắng nhất định phải đứt!
Nhất định vẫn còn phương pháp khác!