Bùi Khiêm suy ngẫm chốc lát, hỏi: “Lúc đó ngươi chơi ở vị trí nào? Chỉ huy sao?”
Mã Dương lắc đầu: “Không, anh Khiêm, ta đi đường dưới, vị trí carry danh chính ngôn thực!”
“Ừm...” Bùi Khiêm chìm vào trầm tư.
Dường như đã hiểu ra tại sao các đội viên mang theo lão Mã vẫn có thể thắng lợi.
Nếu cân nhắc bốn đường, thì hai vị trí ở đường dưới hiển nhiên là dễ lăn lộn nhất.
Bởi vì đường dưới có hai người, giữ trụ giết lính là được rồi, nếu như người còn lại có trình độ cao thì có thể trông nôm đôi chút, không đến mức sụp lane.
Ba kiềng sắc trên giữa rừng trực tiếp đánh nát rừng của phía đối diện, đường dưới tùy ý lăn lộn là có thể nằm không cũng thắng.
Càng huống hồ lão Mã đánh đường dưới, nói là vị trí carry, trên thực tế có một trợ thủ bảo vệ hắn, cũng sẽ không chết quá dễ dàng.
Cho nên các đội viên vẫn có thể kéo hắn thu được thắng lợi.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ chốc lát, đột nhiên nảy ra một ý.
Có rồi!
Để lão Mã đổi vị trí, không phải là được rồi sao?
Đường trên, đường giữa, đường rừng, ba vị trí này nếu để lão Mã ra trận, vậy không phải bị người khác đánh thành chó sao?
Ba vị trí này hơi sụp một chút là sẽ kéo theo đến cuối cùng, nếu như là tuyển thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú, nói không chừng có thể phát huy kỹ năng bù đắp vào, nhưng nếu như là lão Mã chắc chắn là phải cam chịu thua sút rồi.
Cho nên, chọn vị trí nào đây?
Bùi Khiêm nghĩ đi nghĩ lại, chọn đường rừng đi!
Bởi vì đi rừng của hai đội thuộc câu lạc bộ DGE đều rất mạnh, để lão Mã đi đánh đường trên và đường giữa, nói không chừng sẽ trực tiếp ôm trụ ăn lính, đối phương dồn lane đầy trụ, sau đó đi rừng bên mình đi lên hỗ trợ hai người thành một nhóm, nói không chừng lão Mã vẫn có thể tạo nên hiệu quả mồi nhử.
Cho nên, vẫn là đánh rừng là ổn thỏa nhất.
Dùng lão Mã đi rừng hắn chỉ chú tâm mỗi đi rừng, áp lực đi rừng bên phía đối phương tạo ra cho bên mình sẽ lớn vô hạn, chỉ cần đối phương biết chơi chút ít là sẽ có thể thông qua kiểu đánh phản đòn khiến lão Mã còn không bằng một tên lính siêu cấp.
Ưm rất đáng tin!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm bèn hừ nhẹ hai tiếng: “Lão Mã, hôm nay ta kiểm tra thực lực của ngươi ở các vị trí khác, còn có mức độ hiểu tướng một chút, ngươi có dám tiếp nhận không?”
Mã Dương vỗ ngực: “Anh Khiêm, ngươi cứ yên tâm!”
Bùi Khiêm gật đầu, được lắm ta thích nhất dáng vẻ trời không sợ đất không sợ này của ngươi.
“Được, vậy ngươi dùng chàng trai Nguyễn vui vẻ đi đánh rừng, chơi một ván.”
Hai mắt Mã Dương phát sáng: “Anh Bùi, sao ngươi biết gần đây ta đang khổ luyện con tướng này? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng!”
Nhìn thấy Mã Dương tự tin tràn trề như vậy, thiếu chút nữa Bùi Khiêm đã tin là thật.
Có điều lý trí của Bùi Khiêm nói với bản thân, lão Mã vĩnh viên sẽ không khiến mình thất vọng.
Giống như Nguyễn Quang Kiến nói bản thân không biết chơi, Mã Dương nói bản thân không có vấn đề, vậy thì nhất định có vấn đề rất lớn.
Qủa nhiên, nhìn thoáng qua biểu cảm của các thành viên, ai nấy đều giống như dũng sĩ sắp lên đoạn đầu đài.
Chỉ đạo viên Mã đánh rừng, còn dùng chàng trai Nguyễn vui vẻ đánh rừng!
Vậy trấn đấu này, thật sự là có chút khó khăn rồi.
Đám người Hoàng Vượng và Khương Hoán vốn đã định bụng sẽ dựa theo kịch bản lúc trước cùng chơi game với Tổng giám đốc Mã, nhưng hiện tại, chiến thuật đó không thể dùng nữa rồi!
Cũng may, Tổng giám đốc Bùi nhân từ hơn Trương Nguyên một chút, không bắt buộc yêu cầu chiến tích của Tổng giám đốc Mã là chính, vậy thì vẫn còn có hi vọng.
Chính là bởi vì từng trải nghiệp địa ngục tàn khốc hơn, mọi người mới có thể nỗ lực làm đến mức tay nghề thành thạo!
Đội viên ở vị trí đi rừng vội vàng rời khỏi vị trí, làm nóng người cho chỉ đạo viên Mã.
Mã Dương mở tùy chỉnh vô cùng thuần thục, điều chỉnh ra mười mấy cọc gỗ, sau đó dùng Nguyễn- Phong Chi Mặc Khách e tới e lui vui vẻ giữa các cọc gỗ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ này của Lão Mã, Bùi Khiêm trầm mặc gật đầu.
Ừm, ổn rồi!
Lão Mã quả nhiên chưa bao giờ khiến mình thất vọng.
Thực ra Bùi Khiêm cũng từng nghĩ đến, có nên để Mã Dương dùng tài khoản của mình chơi, trên đầu treo cái tên như “nhà thiết kế Nguyễn”, chắc sẽ bị nhằm vào càng thảm hơn.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi đi, dù sao cũng không thể mượn tài khoản bên ngoài, còn nghiêm cấm luyện hộ, đây là vấn đề nguyên tắc của Esports.
Bùi Khiêm tin ràng, cho dù trên đầu không có gánh bốn chữ “nhà thiết kễ Nguyễn”, Mã Dương chắc chắn cũng sẽ tạo nên sự khác biệt!
...
Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu.
Bùi Khiêm mở điện thoại ra, vừa nhìn màn hình, vừa xem góc nhìn thứ nhất của lão Mã.
Bởi vì liên quan đến live stream cho nên hình ảnh tồn tại sự trì trệ ba bốn phút, nhưng cũng không sao cả.
Trên màn hình, các khán giả rõ ràng cũng đã chú ý đến sự sắp xếp đổi người khác với bình thường của lần này.
Cái tên này sao lại dài như vậy chứ?
“Có ý gì chứ?”
“Ách, phiên dịch mặt chữ không phải là chỉ đạo viên Mã sao? Nhưng mà cách làm này cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ, xào nấu tiếng anh hả.”
“Chết tiệt, ta còn cho rằng là Hoàng Vượng muốn chơi chàng trai Nguyễn vui vẻ chứ, kết quả lại là chỉ đạo viên Mã muốn chơi? Đây chắc không phải là vũ khí bí mật của DGE đó chứ?”
“Có thể lắm có thể lắm, chàng trai Nguyễn vui vẻ chơi kiểu du kích quỹ đạo, ván này sắp biểu diễn rồi!”
“Đệt, cái tên chàng trai Nguyễn vui vẻ này, đúng là thích tải? Chỉ đạo viên Mã đã nói rõ gì chứ? Hắn dù sao cũng là chỉ đạo nha!”
“Tải quái, về nhà, mua trang bị, tiếp tục tải quái... Đệt đại ca, tốt xấu gì ngươi cũng mua mắt cắm đi chứ? Thật sự không gank một lần nào luôn?”
“Đệt, chỉ đạo viên Mã dám đi cưới rừng rồi! Á, chỉ đạo viên Mã đã bị đi rừng của đối phương một giết chết còn tặng cho buff kép!”
“Xin lỗi chỉ đạo viên Mã, đã trách lầm ngươi rồi, ngươi vẫn nên tiếp tục tải quá đi!”