“Đây chính là điểm để Tổng giám đốc Bùi trở thành bên A ưu tú nhất. Hắn không những đã cho bên B lợi ích kinh tế dày cộm, mà còn tín nhiệm và quan tâm bên B. Ta có cảm ngộ sâu sắc về điểm này.”
Ngô Tân gật gật đầu, vô cùng cảm khái.
Quả thật, mọi người đều thấy được sự quan tâm của Tổng giám đốc Bùi đối với anh Nguyễn.
Dù là báo giá theo “tiêu chuẩn Đằng Đạt” đưa ra giá cao để mua sản phẩm của bên B, giúp phòng làm việc Quang Hoàn vượt qua khó khăn lúc mới chuyển đến Kinh Châu hay là xây Horror Hostel để thỏa mãn sở thích đều cho thấy sự quan tâm của Tổng giám đốc Bùi đối với bạn bè và bạn hợp tác.
Mắt Ngô Tân đột nhiên sáng rỡ, nghĩ đến điều này: “Nói vậy, hình như Tổng giám đốc Bùi và nhân viên cũng là quan hệ này!”
“Ông chủ công ty khác, sẽ xem mối quan hệ giữa nhân viên và mình thành zero game. Nghĩ rằng đàn áp nhân viên nhiều hơn chút thì mình có thể bỏ ít vốn hơn kiếm tiền nhiều hơn.”
“Mà nhân viên cũng vì vậy mà mất niềm tin vào ông chủ, cảm thấy mình đang bị bóc lột, lúc đi làm sẽ lười biếng, làm kiểu hời hợt, nghĩ làm sao để nhàn nhã.”
“Mà Tổng giám đốc Bùi cũng dùng cách “thể hiện thành ý trước” để đánh vỡ mắt xích của vòng luẩn quẩn này, thiết lập niềm tin lẫn nhau với nhân viên!”
“Nên sẽ xuất hiện hiện tượng thần kỳ như bây giờ: Vốn là một công ty sắp lâm vào cảnh đóng cửa, nhân viên đều làm việc vô tâm, sống lăn lóc cho qua ngày, mà sau khi Tổng giám đốc Bùi tiếp quản, có thể khiến nó tìm được đường sống từ chỗ chết, khiến mỗi nhân viên bắt đầu nghiêm túc làm việc, cố gắng tạo ra giá trị cho công ty!”
“Ta vốn tưởng, đây là do “tinh thần Đằng Đạt” có tác dụng thần kỳ, nhưng bây giờ xem ra, Tổng giám đốc Bùi cố gắng xây dựng niềm tin với nhân viên cũng là một mắt xích vô cùng quan trọng!”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Ừm, ta cũng đồng ý với cách nhìn này.”
“Như vậy cũng nói rõ Tổng giám đốc Bùi không giống với những ông chủ trước đến này, xem nhân viên là tài sản cá nhân của mình hoặc nô dịch có thể tùy tiện sai sử.”
“Theo lý thuyết, địa vị của nhân viên nên thấp hơn bên B. Vì bên B là công ty nào đó, có quyền nói mạnh hơn, mà nhân viên là cá thể, lúc đối diện với yêu cầu của ông chủ cũng khó từ chối.”
“Thế là, dần hình thành một cái xích áp bức, bên A đàn áp bên B, bên B đàn áp nhân viên của mình, xích này năm nào cũng ở trang thái căng thẳng, không để ý sẽ sụp đổ.”
“Nên, rất nhiều nhân viên cấp thấp của công ty bên ngoài mỗi năm đều sẽ không kham được mà từ chức, mà mấy công ty này chỉ có thể tuyển người mới không có kinh nghiệm. Không tích trữ nhân tài, sẽ càng khiến bên A khó hài lòng, thế là lại chào đón sự áp bức lớn hơn.”
“Nhưng Tổng giám đốc Bùi lại khác hẳn, hắn hoàn toàn không đối xử với nhân viên của mình như ngươi hợp tác bên B, nhân viên bỏ ra bao nhiêu cố gắng thì nhận lại bấy nhiêu, trong sự khuyến khích này, đa số mọi người đều được kích thích tiềm lực, vì cố gắng thế này sẽ không dẫn đến bóc lột mà là phấn đấu vì sự nghiệp của bản thân.”
Tâm trạng Ngô Tân phấn khởi, cảm thấy phỏng vấn hôm nay thu được rất nhiều!
Làm một thành viên của bộ phận nhân sự, lại từ công ty khác đến Đằng Đạt, Ngô Tân cũng rõ cảm giác khác biệt giữa công ty Đằng Đạt và công ty khác.
Nhưng rốt cuộc khác biệt này hình thành thế nào?
Từ đầu đến cuối Ngô Tân vẫn chưa tìm được đáp án chuẩn xác.
Tinh thần Đằng Đạt thật sự là một lời giải, nhưng nó giống một bản quy nạp và tổng kết hơn nguyên nhân.
Bây giờ tìm được nguyên nhân rồi.
Đó chính là quan niệm của Tổng giám đốc Bùi đã phá vỡ vòng luẩn quẩn của zero game ban đầu, thành lập lợi ích tổng thế đôi bên cùng có lợi giữa nhân viên và công ty, giữa bên A và bên B!
Lợi ích của ba bên là công ty, nhân viên, người dùng được thống thất, nên tất cả đều hoà hợp, thuận lợi như vậy.
Nghe thì đơn giản lắm, nhưng Ngô Tân phân tích cẩn thận thì thấy chuyện này chỉ có nhân tài can đảm, có ý chí hơn hẳn người thường mới có thể làm được!
Để phá vỡ mắt xích này, Tổng giám đốc Bùi đưa ra lợi ích rất lớn, thậm chí có thể vượt khỏi phạm vi nhân viên có thể tưởng tượng.
Nhường lợi ích to lớn thế này, Tổng giám đốc Bùi đã thành ông chủ của Đằng Đạt, cuối cùng có được tiền tài, nhưng vẫn không bằng một vài tên có dã tâm bóc lột nhân viên.
Những rất rõ ràng, Tổng giám đốc Bùi để ý đến lợi ích tương lai hơn.
Có thể những công ty khách chèn ép nhân viên, ông chủ của bọn họ giàu có hơn hẳn Tổng giám đốc Bùi, nhưng công ty bọn họ cạnh tranh với Đằng Đạt thì bay mũ bay giáp hết.
Tổng giám đốc Bùi từ bỏ lợi ích cá nhân khổng lồ, chỉ có như vậy mới có thể tạo ra một đế quốc thương nghiệp phát triển nhanh chóng như Đằng Đạt chỉ trong hai năm ngắn ngủi, vẫn duy trì tốc độ cực nhanh, thăng tiến vùn vụt!
Ngô Tân đứng lên, bắt tay Nguyễn Quang Kiến: “Cảm ơn anh Nguyễn, mấy câu của ngươi cho ta gợi ý rất nhiều!”
“Ta cảm thấy, đã thu thập được toàn bộ tài liệu cần để lý giải tinh thần Đằng Đạt rồi!”
“Tiếp sau đây ta sẽ bắt đầu bế quan, đi sâu phân tích mối quan hệ giữa những tài liệu này và tinh thần Đằng Đạt, cố gắng chú giải tinh thần Đằng Đạt, phân tích ra một Tổng giám đốc Bùi toàn diện nhất, chân thật nhất!”
Nguyễn Quang Kiến cũng rất vui vẻ: “Không cần khách sáo, đây đều là chuyện trong bổn phận của ta thôi. Nhưng… khi nào quyển sách này viết xong, có thể tặng ta một quyển không?”
Ngô Tân gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề!”
Thứ sáu, ngày 19 tháng 8.
Bùi Khiêm đến Game Thương Dương, đến giám sát tiến độ tiêu tiền.
Chuyện khác có thể không vội, nhưng chuyện tiêu tiền không thể chậm trễ.
Số tiền lớn thế này, muốn tiêu hết toàn bộ là không thể nào, ví dụ như làm cuộc thi, xác định quá trình cuộc thi, xác định sân, gửi thư mời cho các câu lạc bộ, để bọ họ xử lý visa trước, cái này cần thời gian.