Khi người chơi đang lựa chọn, sau đó tiến vào một cánh cửa, ở trong hành lang vẫn sẽ nghe được lời dẫn, chỉ có điều hai loại lời dẫn không giống nhau
…
“Nạp nhiều tiền”:
Nha nha nha, ta đã biết, ngươi quả nhiên sẽ chọn lựa chọn này.
Giữa tiền tài với giấc mộng, ngươi vẫn lựa chọn nhiều tiền đúng không?
Khi là người chơi sẽ luôn luôn mắng công ty vô lương tâm bị lợi ích mê muội.
Nhưng chờ đến khi mình chế tác ra game lại sợ vật phẩm trong game bị định giá quá thấp.
Được rồi, được rồi, ngươi không cần giải thích, ta đều biết, đây là thói thường của con người.
Ví dụ giống như ngươi đều phát sinh mỗi ngày trong ngành game, không có gì đáng để kinh ngạc.
Nhưng ngươi có từng nghĩ đến khả năng vừa không kiếm được tiền lại không kiếm được thanh danh tốt chưa?
Ha ha, đùa thôi.
Đã chuẩn bị sẵn sàng vừa là một thương nhân lòng dạ độc ác vừa bị mắng vừa kiếm tiền chưa?
…
“Nạp ít tiền”:
Quyết định ngu xuẩn cỡ nào.
Vì sao ngươi nhất định không nghe lời của ta vậy?
Không sai, ngươi thoáng cứu vãn được một ít danh tiếng, nhưng ngươi biết lựa chọn này sẽ khiến ngươi tổn thất bao nhiêu thu nhập không?
Thua lỗ của ngươi là một con số biến động, bởi vì game của ngươi càng hot, mấy con số này sẽ càng lớn!
Thử nghĩ xem, ngươi tổn thất mấy trăm vạn, chính bởi vì một quyết định ngu xuẩn này của ngươi…
Có phải hơi hối hận rồi không?
Nhưng xin lỗi, ngươi đã đưa ra quyết định rồi, không thể đổi ý được nữa.
Cái gì, ngươi không hối hận?
Được rồi, ngươi có thể tiếp tục mạnh miệng, nhưng ta tin tưởng khi một con số thua lỗ chính xác đặt trước mặt ngươi, ngươi sẽ không thể lạnh nhạt như vậy nữa.
Cho dù nói thế nào, ta cho rằng ngươi đã làm ra một quyết định tương đối ngu xuẩn.
Nhưng không sao, lựa chọn tiếp theo, ta vẫn sẽ cho ngươi một đề nghị chính xác.
Tất cả vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi có thể thành thật nghe lời của ta.
…
Trong thiết kế của Bùi Khiêm, lời dẫn này có hai tác dụng.
Một phương diện, lời dẫn máy móc khiến người chơi thoát ra khỏi vai diễn, luôn luôn nhắc nhở người chơi rằng đây là trong game, nỗ lực phá hỏng cảm giác nhập vai của game;
Về phương diện khác, nó không ngừng châm chọc người chơi, kích động sự phẫn nộ của bọn họ!
Một mũi tên trúng hai con chim, hoàn mỹ!
Hơn nữa, lời dẫn này sẽ cố gắng chỉ dẫn người chơi đi trên phương hướng sai lầm.
Nếu đi theo nhắc nhở của lời dẫn, vậy thì người chơi sẽ làm ra bản kết cục kém cỏi nhất trong game, sau đó bị lời dẫn hung hăng chế nhạo một phen!
Lời dẫn sẽ cười nhạo người chơi là một ông chủ lỗ tai mềm, không có chủ kiến, mất hết tấm lòng ban đầu…
Tóm lại, đây tương đương với trào phúng quá đáng!
Game nhục mạ người chơi, từng gặp chưa?
Không thua lỗ đến mất sạch cả vốn là chuyện không thể nào!
Bùi Khiêm xem xét cẩn thận tất cả bản thiết kế cùng Lữ Minh Lượng một phen, tự nhận loại bỏ bất cứ tai họa ngầm nào có thể tồn tại.
“Rất tốt, làm bản thiết kế dựa theo đây.”
“Đồ họa, hiệu ứng âm thanh, còn có phối âm của lời dẫn, tất cả đều tìm tốt nhất cho ta, tuyệt đối không được dùng ít tiền, hiểu chưa?” Bùi Khiêm dặn dò.
Lữ Minh Lượng gật mạnh đầu: “Yên tâm đi tổng giám đốc Bùi, ta nhất định làm theo yêu cầu của ngươi, đã tốt còn phải tốt hơn!”
Lữ Minh Lượng rời đi.
Bùi Khiêm hơi yên lòng một chút, tiếp tục uống trà.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa lại truyền đến từ bên ngoài.
“Anh Khiêm, đại thần ta mời đã đến, có muốn gặp mặt một lần không?” Mã Dương tỏ vẻ hưng phấn.
“A, được, gặp!”
Bùi Khiêm đứng lên, hắn còn vô cùng coi trọng công việc do Mã Dương phụ trách.
Người giúp đỡ mà Mã Dương tìm rốt cuộc có thể làm không? Bùi Khiêm nhất định phải tự kiểm định.
Người quá thông minh, nhất định phải tìm lý do từ chối!
…
Trương Nguyên đứng trước cửa Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt, toàn thân đều bất an.
Việc này nói ra còn hơi lạ lùng.
Trong sinh hoạt hằng ngày, hắn là ca sĩ thường trú kiêm bartender của một quán bar nào đó. Nhưng bởi vì yêu thích cài đặt, cho nên tương đối phát triển trên cardbar, còn kiếm được danh hiệu người quản lý.
Hai ngày trước, đột nhiên có một bạn mạng tìm hắn trên website diễn đàn, nói là muốn mời hắn rời núi.
Phản ứng đầu tiên của Trương Nguyên là đây là tên lừa đảo!
Người rảnh rỗi trên mạng rất nhiều, Trương Nguyên làm người quản lý của website diễn đàn, cũng đã từng cấm cửa vài thành viên ngớ ngẩn.
Có người định đùa dai trả thù là chuyện rất bình thường.
Cho nên Trương Nguyên không coi trọng việc này.
Kết quả một ngày sau, đối phương tỏ vẻ rất gấp, nói là công việc bên này rất bận, mời hắn nhất định phải đến thành phố Kinh Châu một chuyến, tiền xe, ngủ nghỉ, ăn ở,… vân vân đều được bao trọn gói, còn có phí vất vả ba ngàn đồng.
Tuy rằng Trương Nguyên vẫn không tin, nhưng phí vất vả ba nghìn đồng này vẫn hấp dẫn hắn.
Cho dù hơi buồn bực, nhưng cài đặt máy tính dạng thế nào mới xứng được với phí vất vả ba nghìn đồng đây???
Vì thế hắn kết bạn với đối phương, không ngờ tới đối phương không nói hai lời gửi bao lì xì hai trăm đồng để tỏ tâm ý!
Lúc đó Trương Nguyên đã rõ ràng, mình gặp nhà giàu thật rồi.
Nếu là kẻ lừa đảo, lấy đâu ra vừa bắt đầu đã phát lì xì cho người ta chứ??
Sau đó đối phương gửi địa chỉ cho Trương Nguyên, là một văn phòng nào đó ở thành phố Kinh Châu, tiện thể còn gửi luôn cả tiền vé xe khứ hồi.
Cho nên, hôm nay Trương Nguyên đã đến thành phố Kinh Châu.
Sau khi Trương Nguyên đến, người tiếp đãi hắn là một kẻ có dáng vẻ sinh viên, tên Mã Dương.
Mã Dương này thoạt nhìn hàm hậu thành thật, nhưng luôn có cảm giác có phải đầu óc bị thiếu một sợi gân không, không hề linh hoạt gì cả.
Trương Nguyên cảm thấy phí vất vả ba nghìn đồng này tuyệt đối không phải do cậu sinh viên này trả.
Quả nhiên, sinh viên tên Mã Dương này dẫn hắn đến một công ty, hơn nữa dặn dò, lát nữa ông chủ công ty là tổng giám đốc Bùi muốn gặp hắn, trò chuyện với hắn.
Đứng ở cửa, Trương Nguyên cảm thấy mình mở mang tầm mắt.
Công ty này vừa thấy đã là công ty nhà giàu mới nổi, tuyệt đối không thiếu tiền!
Lại xem biển hiệu, Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt!