“Vì vậy, cảm ơn sự ra đời của nền tảng chính thức của ESRO vào năm 2006, nếu không có nó, thị trường game một người chơi trong nước sẽ vẫn là một mảnh hoang vu, không có một ngọn cỏ cho đến tận bây giờ.”
“Cho dù có một hai cây duy nhất, thì cũng chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, vĩnh viễn không thể phát triển thành một cây đại thụ che trời được.”
“Bởi vì không có ai thực sự quan tâm đến chuyện này.”
Khâu Hồng nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt buồn bã.
Bùi Khiêm im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy thì... nếu môi trường sống của các game một người chơi trong nước vào năm 2006 đã tốt trở lại, tại sao ngươi không kiên trì với ước mơ của mình, tiếp tục quay lại làm game một người chơi?”
Khâu Hồng có hơi cười tự giễu: “Bởi vì ta đã từ bỏ ước mơ của mình.”
“Còn nhớ những gì ta đã nói lúc đầu không? Kiên trì với ước mơ của mình là yếu tố thất bại lớn nhất.”
“Ta đã từng làm một tựa game một người chơi khi mới vào nghề, đã kiên trì hơn hai tháng mà không có lương, cuối cùng, thậm chí còn không có ai biết đến tên của nó.”
“Thế nên ta đã từ bỏ ước mơ của mình, làm một tựa game nạp tiền đề tài tiên hiệp, tựa game này khiến cho ta một năm nhận được 1 triệu tiền thưởng dự án, có thể nói là công thành danh toại.”
“Vì vậy, ước mơ của ta là gì, có còn quan trọng không? Có ai quan tâm đến không? Ta kiên trì ước mơ này vì ai? Nếu như kiên trì ước mơ này khiến ta ngày nào cũng chỉ có thể uống nước lạnh gặm mì tôm, mà từ bỏ ước mơ có thể khiến cho ta có được cuộc sống không phải lo lắng về quần áo và thức, còn được hàng vạn người chơi chú ý đến, vậy thì tại sao ta phải cố chấp với nó?”
“Cho nên kể từ lúc đó, ta đã hạ quyết tâm, ta chỉ làm game nạp tiền, mục tiêu của ta chính là kiếm được càng nhiều tiền hơn. Còn về sứ mệnh vĩ đại chấn hưng lại game một người chơi gì đó? Thì có liên quan gì đến ta?” Ngay cả người chơi cũng không thèm quan tâm đến, thì ta vì ai mà phải tiếp tục kiên trì?”
“Thực ra, trong số tất cả những nhà sản xuất game gia nhập vào ngành này ở giai đoạn sáng lập cùng thời với ta, có ai là chưa từng ôm ấp ước mơ trong mình?”
“Nhưng những người cùng thời với ta đó, những người kiên trì với ước mơ đều đã rời khỏi ngành này, những người từ bỏ ước mơ như ta mới có thể tồn tại.”
“Giám đốc Mã, ngươi có thể sẽ nghĩ là kinh nghiệm của ta không thích hợp dùng vào thời đại này.”
“Bởi vì game một người chơi trong nước ngày càng trở nên tốt hơn, hiện tại đã không còn bản lậu, ngày càng có nhiều người trả tiền cho game một người chơi trong nước.”
“Nhưng đạo lý thì vẫn không thay đổi, giữa ước mơ và hiện thực, chỉ có một số rất ít người là có thể có được cả hai. Mà hầu hết mọi người chỉ có thể đưa ra một sự lựa chọn tàn khốc: hoặc là từ bỏ ước mơ của mình, hoặc là bị hiện thực dạy cách làm người.”
“Tổng giám đốc Mã, đây là những lời cuối cùng xuất phát từ đáy lòng của ta.”
“Nó không thích hợp với mỗi một người riêng biệt, có thể đúng, có thể không. Nhưng dù có như thế nào, ta hy vọng nó sẽ truyền một chút cảm hứng đến cho ngươi.”
Bùi Khiêm nhấp một ngụm cà phê, thật lâu cũng không lên tiếng.
Bởi vì chủ đề này thực sự là có hơi nặng nề.
Bùi Khiêm thực sự không biết mối quan hệ giữa nền tảng chính thức của ESRO, và sự biến mất của bản lậu và sự phát triển bình thường của các game một người chơi trên thế giới, đến hiện tại hắn mới biết là vì sự ra đời của nền tảng chính thức ESRO và sự kiểm soát nghiêm ngặt đối với bản lậu đã cứu được thị trường game một người chơi trong nước, mới khiến thế giới này có điểm khác biệt với thế giới trong ký ức của ta.
Một chút khác biệt nho nhỏ nên một thế giới khác nhau một trời một vực.
Khâu Hồng nói, nếu không có nền tảng chính thức của ESRO, vậy thì cho đến hiện tại, các game trong nước đều sẽ là một mảnh hoang vu.
Bùi Khiêm biết rất rõ, những gì hắn nói đều đúng hết.
Bởi vì tất cả những điều này, thực sự từng được diễn ra trong ký ức của hắn.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, Bùi Khiêm cảm thấy mình nên nói gì đó.
Môi trường hiện tại có thể nói là thiên đường. Mà sở dĩ Khâu Hồng cảm thấy mình đang ở trong địa ngục, chỉ vì hắn chưa nhìn thấy địa ngục thực sự.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Khâu, ta biết rằng giữa con người không thể thực sự có sự đồng cảm với nhau, có rất nhiều người có thể lạc quan tích cực, là bởi vì họ chưa từng trải qua nỗi đau khổ đó. Vì vậy, có rất nhiều lần khuyên người khác phải rộng lượng, tất cả chỉ là một chuyện dễ dàng bị sét đánh mà thôi.”
“Nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi vài lời, có được không?”
Khâu Hồng gật gật đầu: “Tất nhiên rồi, Tổng giám đốc Mã, hai chúng ta là tri âm, ngươi cứ nói đi đừng ngại.”
Bùi Khiêm nghiêm túc nói: “Ta biết, cảm giác khi cho đi nhưng không nhận lại được những gì xứng đáng rất là đau khổ, khi những nỗ lực của bản thân bị ăn cắp bản quyền là ai thì cũng sẽ tức giận, thế giới này vốn tràn ngập sự bất công, có đôi khi ngươi thậm chí còn không thể phân biệt được rốt cuộc là ai đúng ai sai, và cũng không phải lần tai họa nào cũng có thể tìm được một người chịu trách nhiệm”.
“Có một niềm tin vào cuộc sống không phải là chuyện mà ai cũng kiên trì theo được, nhưng tất cả mọi người đều biết nó là một điều đúng đắn, câu này tên là: Hãy cứ làm việc tốt, đừng hỏi tương lai ra sao.”
“Tổng giám đốc Khâu, đừng để bi kịch của thời đại trở thành bi kịch của chính ngươi.”
Khâu Hồng đọc đi đọc lại câu cuối cùng, im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên nói: “Tổng giám đốc Mã, ngươi có thể nghĩ được như thế này, thật là rất tốt.”
“Cảm ơn.”
Thứ Hai, ngày 29 tháng 8.
Trong phòng quản gia ở tầng một của thành phố Thự Quang, Tống Khải đang bận rộn với công việc hàng ngày của mình.