Ừm, nghe vậy cũng có lý lắm!
Bây giờ Esports vẫn ở giai đoạn sơ khai, câu lạc bộ chia thành hai loại, một là câu lạc bộ khá lâu đời sạc điện bằng tình yêu, không tiền, nhưng quản lý, nền tảng và bầu không khí đều tốt; kiểu kia là câu lạc bộ của cậu ấm cô chiêu, có tiền, nhưng quản lý lộn xộn, lòng người trôi nổi.
Hai kiểu câu lạc bộ này đều có vấn đề riêng, nếu để bọn họ tự do phát triển, thế thì chắc chắn là câu lạc bộ của mấy cậu ấm sẽ điên cuồng đào người phá vỡ hệ sinh thái, sau đó quả lý đội viên tài năng một cách hoang phí, cuối cùng tất cả các câu lạc bộ đều xu.
Con đường Esport chính quy hóa sẽ trở nên xa vời vợi dưới hình thức cạnh tranh vô tội vạ này.
Mà hành động của tổng giám đốc Bùi tương đương với việc khiến câu lạc bộ giàu không thể chiến về mặt giá, mà phải học cách quản lý bồi dưỡng đội viên.
Trước mắt, từ bỏ một phần lợi ích; Về lâu về dài lại có thể phải triển liên minh GOG tốt hơn!
Quản lý Tô không khỏi giơ ngón cái: “Hiểu rồi! Chiêu này của tổng giám đốc Bùi quả là nhìn xa trông rộng!”
“Nhưng, tuy ý của tổng giám đốc Bùi không phải là để ý câu lạc bộ của chúng ta, nhưng khách quan mà nói thì vẫn có hiệu quả bảo vệ chúng ta, nên ân tình này chúng ta sẽ ghi nhớ!”
Trương Nguyên mỉm cười, nói: “Các ngươi luyện tập cho tốt, lấy được thành tích tốt hơn, đó chính là báo đáp tốt nhất đối với tổng giám đốc Bùi.”
Quản lý Tô gật đầu: “Yên tâm, nhất định chúng ta dốc hết sức chuẩn bị chiến đấu!”
……
Thứ sáu, ngày 2 tháng 9.
Ngày đầu tiên “Phấn Đấu” lên sàn.
Mọi người của Game Đằng Đạt vẫn bận rộn, chuẩn bị những chuyện liên quan đến việc ra mắt.
Nền tảng chính thức đã nể mặt rồi, không những bàn trước với Game Đằng Đạt, đưa ra vị trí đề cử tốt nhất, mà còn cho bên Game Đằng Đạt tự chuẩn bị tài liệu tuyên truyền.
Mà bước đầu tuyên truyền của gam “Phấn Đấu” này cũng đã hoàn thành rồi, ngươi chơi đều đang mong chờ.
Có điều, vì nội dung tuyên truyền, lý giải của người chơi đi lệch hướng rồi!
Nội dung tuyên truyền của “Phấn Đấu” là” Hình ảnh tinh xảo đẹp đẽ, toàn bộ động tác đều dùng tổng hợp từ người thật; nhiều sự lựa chọn, chiến lược phong phú; nội dung phức tạp, thú vị; chế độ hai nhân vật chính.
Ngoài ra, không có hình ảnh cụ thể của game, cũng không nói rõ nội dung cụ thể.
Người chơi thấy mấy câu tuyên truyền này thì bổ não, cảm thấy không đáng tin lắm!
Game gì mà yêu cầu toàn bộ động tác đều tập họp từ người thật? Rõ ràng là RPG cỡ lớn hoặc game hành động!
Nhiều lựa chọn, chiến lược phong phú, chắc là hệ thống chiến đấu phức tạp.
Nội dung thú vị, chế độ hai nhân vật chính, chứng tỏ nội dung có đột phá.
Dựa vừa phân tích này, chắc là IP lớn, game 3A hành động mạo hiểm nội dung đỉnh của chóp?
Mọi người liên tưởng tới vài tác phẩm kinh điển của các nhà phát hành game nước ngoài, vô cùng mong đợi game này.
Với lại, tên game không dùng “Phấn Đấu” mà dùng tên tiếng Anh là “struggle”, tào thêm vẻ bí ẩn cho game.
Tóm lại, hiệu quả tuyên truyền ban đầu thật sự rất ổn.
Nhưng trước khi game chính thức lên sàn, không ai rõ rốt cuộc hiệu ứng tuyên truyền thế này là tích cực hay tiêu cực…
Cũng không ai đoán được sau khi mọi người phát hiện tình hình thật của “Phấn Đấu” sẽ có phản ứng thế nào.
Gần đây Hồ Hiển Bân cứ thấp thỏm trùng trùng, người gầy sọp đi.
Là người phụ trách “Phấn Đấu”, trong lòng hắn lo lắng nhất.
Đến giờ, Game Đằng Đạt là thần thoại bất bại, game nào phát hành đều có được lượng tiêu thụ lẫn bình luận, nếu bảng hiệu chữ vàng phá vỡ trên tay mình, há chẳng phải sẽ thành tội nhân của Đằng Đạt sao?
Đương nhiên, hình như “Phấn Đấu” lần này tổng giám đốc Bùi can dự vào nhiều hơn mấy lần trước đó.
Nhưng dự án này thất bại rồi cũng không ai cảm thấy đây là nồi của tổng giám đốc Bùi.
Hồ Hiển Bân chỉ cảm thấy, tổng giám đốc Bùi đã bàn giao những chuyện này một cách chi tiết, ta vẫn chưa làm tốt, chắc chắn đây là vấn đề của ta!
Lý Nhã Đạt thấy Hồ Hiển Bân thấp thỏm không yên, ngồi xuống cạnh hắn.
“Sao vậy, lo lắng chuyện game mới ra mắt à?”
Hồ Hiển Bân gật đầu: “Đúng vậy. Game này có thể thành công hay không, ta thật sự rất lo lắng! Với lại cách tuyên truyền này hình như có hiệu quả trái ngược…”
Lý Nhã Đạt cười cười: “Trùng hợp. Ngươi biết “Người Chế Tác Trò Chơi” không? Trước lúc nó được phát hành, Lữ Minh Lượng cũng lo lắng giống ngươi vậy, vì lúc đó tất cả người chơi chơi xong một lần đều cảm thấy game này không có động lực để chơi.”
“Sau đó, anh Bao đưa ra một quan điểm: Chúng ta cảm thấy chơi không vui, là vì bị cục diện làm mơ hồ, đã thấy trước kịch bản game, đã quen với các kiểu lựa chọn rồi, bị spoil trước rồi, đương nhiên không có cách nào cảm nhận được vài chi tiết.”
“Nhưng là người ngoài cuộc sẽ thấy nó vô cùng đặc biệt.”
“Hắn nói, đây là lần tổng giám đốc Bùi thử con đường cao và hẹp, có thể phong thần vì nó, cũng có thể thất bại thảm. Thật ra tổng giám đốc Bùi bày tỏ suy nghĩ bản thân bằng game này, là một tác phẩm vượt thời đại, nó có thể thành công, cũng có thể thất bại.”
“Dù thất bại, thế cũng không phải thất bại của chúng ta, càng không phải là thất bại của tổng giám đốc Bùi, mà là thị trường game bây giờ chưa quen, không thể chấp nhận suy nghĩ đi trước như vậy.”
“Chuyện sau khi phát hành “Người Chế Tác Trò Chơi” cũng chứng tỏ cách nói của anh Bao. Thị trường và người chơi của thời đại chúng ta đã xứng với kiểu game hay thế này rồi!”
“Dù thị trường bây giờ đề tương đối bấp bênh, nhưng chúng ta phải có lòng tin với tổng giám đốc Bùi, cũng phải có lòng tin với người chơi!”
Sau khi nghe mấy lời này của Lý Nhã Đạt, Hồ Hiển Bân yên tâm hơn nhiều.
Khi “Người Chế Tác Trò Chơi” phát hành, hắn vẫn chưa đến Đằng Đạt nên không biết những chuyện này.