Bây giờ nghe nói đàn anh Lữ Minh Lượng cũng đã từng gặp những trở ngại và vướng mắc như mình, cuối cùng lại có được thành công, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Hồ Hiển Bân nói: “Thế phải nhanh chóng bảo anh Bao phân tích game “Phấn Đấu” này dựa vào tâm lý của người ngoài cuộc mới được!”
“Ặc… đúng rồi, anh Bao đi du lịch rồi…”
Vốn dĩ Hồ Hiển Bân tóm được cọng cỏ cứu mạng, nhưng nghĩ khác đi mới ý thức được cỏ cứu mạng đang ở châu Phi.
Không khỏi oán giận Hoàng Tư Bác.
Ngươi nói xem ngươi đó, đi du lịch thì đi đi, còn kéo theo anh Bao!
Tuy nói bình thường anh Bao không làm việc nhiều trong bộ phận game, nhưng có câu nhà có người già như có bảo bối, lúc mấu chốt, cả bộ phận chỉ trông cậy vào anh Bao để giải quyết!
Bây giờ làm sao đây!
Lý Nhã Đạt cười cười: “Không thành vấn đề, ta có thể đoán được anh Bao sẽ nói thế nào.”
“Thật ra game “Phấn Đấu” này có bản chất tương tự “Người Chế Tác Trò Chơi”.”
““Người Chế Tác Trò Chơi” tổng giám đốc Bùi thể hiện sự cô độc, sao “Phấn Đấu” lại không phải? Có điều cái trước thân phận là người thể hiện, mà cái sau là thân phận của muôn nghìn chúng sinh.”
Hồ Hiển Bân thở dài: “Nhưng rõ ràng chủ đề của “Phấn Đấu” thể hiện sắc nét hơn, đau hơn. Lúc chơi “Người Chế Tác Trò Chơi”, cùng lắm ta cảm thấy hơi bực bội, cảm thấy lời dẫn rất phiền, nhưng cảm giác “Phấn Đấu” mang đến cho người ta là trái tim rối loạn, giống như trộn lẫn sự đau khổ và tuyệt vọng trong thực tế vào nhau, miễn cưỡng nhét cho ta.”
“Ngươi chơi có thể chấp nhận được không?”
“Với lại, cốt lõi của game này khó lý giải hơn “Người Chế Tác Trò Chơi”, cũng phức tạp hơn.”
“Ta cảm thấy, giống như anh Trương Tổ Đình nói, hình như đề này kiểu này phù hợp thể hiện bằng điện ảnh hơn. Nếu quay phim văn nghệ chắc sẽ có thị trường. Nếu là game thì giới hạn quá nhiều.”
Lý Nhã Đạt trầm mặc một lúc, nói: “Ta cảm thấy, tổng giám đốc Bùi chọn dùng game để truyền tải chứ không dùng điện ảnh thì chắc chắn có suy nghĩ của hắn.”
“Có thể là vì “Ngày Mai Tươi Đẹp” quá thành công, nên tổng giám đốc Bùi không muốn truyền tải bằng điện ảnh nữa, có thể vì truyền tải bằng game có những cân nhắc gì khác.”
“Chắc chắn là vì truyền tải bằng game có thể thể hiện được những nội dung không thể truyền tải bằng điện ảnh!”
“Có thể đây là một bước đột phá tổng giám đốc Bùi đang thử.”
Hồ Hiển Bân sững sờ: “Đột phá khía cạnh nào?”
Lý Nhã Đạt nghĩ nghĩ, nói: “Đột phá ở việc thể hiện suy nghĩ.”
“Thật ra mỗi game của tổng giám đốc Bùi đều thể hiện suy nghĩ nào đó. Ví dụ, “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” và “Quỷ Tướng” là trào phúng ngành game hiện tại, “Người Chế Tác Trò Chơi” là đang suy nghĩ lại với thân phận là người sáng tạo, “Quay Đầu Là Bờ” hỏi nội tâm mỗi người bằng cách đánh phá bức tường thế giới ảo, để người chơi và nhân vật trong game hòa hợp về mặt tâm trạng.”
“Chúng ta sẽ phát hiện, những game một người chơi tổng giám đốc Bùi chế tác có nội hàm ngày càng sâu sắc, ngày càng nhức nhối, độ kiên nhẫn và vốn liếng lý giải người chơi cần cũng đang tăng cao liên tục.”
Hồ Hiển Bân nghĩ nghĩ, hình như vậy thật.
Game tổng giám đốc Bùi làm ngày càng kén người chơi thật, “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” chỉ chán thôi, “Người Chế Tác Ưu Tú” biến thành khiêu khích, lại đến “Quay Đầu Là Bờ” biến thành đuổi người từ độ khó đến cách chơi.
Mà đến “Phấn Đấu”, hình như trình độ khuyên người chơi chùn chân càng cao hơn trước!
Cái này chứng tỏ điều gì?
Lý Nhã Đạt nói: “Rõ ràng không phải tổng giám đốc Bùi muốn đuổi người chơi thật, mà đang kiểm tra khả năng chịu đựng tâm lý của người chơi trong những lần biểu đạt, để biểu đạt suy nghĩ của mình một cách sâu sắc hơn.”
“Suy nghĩ càng sâu sắc, ắt sẽ càng đau, cũng cần năng lực chấp nhận mạnh hơn.”
“Là một người truyền đạt, thật ra tổng giám đốc Bùi cực kỳ xem trọng mức độ của biểu đạt. Cách truyền đạt tốt, quyết định cảm nhận của mọi người là “thuyết giáo” hay là “triết lý”.”
“Giống như “Quay Đầu Là Bờ”, tổng giám đốc Bùi đã thông qua cách phá vỡ bức tường thế giới ảo, để tâm trạng của người chơi kết hợp với lựa chọn nhân vật trong game lại với nhau, rồi thông qua các chi tiết và độ khó của game để không thể phá vỡ mối liên hệ. Như vậy, người chơi có thể đồng cảm với thế giới trong game, mới có thể chấp nhận suy nghĩ tổng giám đốc Bùi muốn truyền tải.”
“Mà game của tổng giám đốc Bùi ngày càng khiến người ta chùn chân, càng nói rõ suy nghĩ cao thâm thể hiện bên trong.”
“Mỗi tác phẩm của tổng giám đốc Bùi đều đang bồi dưỡng người chơi!”
“Có thể tổng giám đốc Bùi bắt đầu làm “Phấn Đấu”, chắc chắn người chơi sẽ không chấp nhận, không hiểu. Nhưng bây giờ, tổng giám đốc Bùi đã mở đường bằng nhiều trò chơi rồi, trình chấp nhận của người chơi đã rất cao rồi, đưa “Phấn Đấu” ra, tỷ lệ thành công sẽ được nâng cao!”
“Mà cái này cũng chứng minh tổng giám đốc Bùi không phải người làm liều, ở khía cạnh truyền đạt cũng không phải ép buộc người chơi, mà khảo sát trình độ chấp nhận của người chơi. Nếu độ chấp nhận của người chơi chưa đủ cao thì cứ bồi dưỡng trước đã, sau khi người chơi đạt đến trình độ nhất định sẽ truyền đạt nội dung nhiều hơn.”
Hồ Hiển Bân nghe rồi gật gù, lại hỏi: “À, chị Lý, rốt cuộc tổng giám đốc Bùi muốn thể hiện gì trong “Phấn Đấu”? Củng cố giai cấp? Hiệu ứng Matthew? Bóc lột? Bất hợp lý của xã hội? Hay chỉ là đang miêu tả một kiểu hiện tượng?”
Lý Nhã Đạt lắc đầu: “Cái này, ta cũng không biết.”
“Dù là anh Bao cũng không có cách nào sau khi chơi game xong có thể hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi.”
“Game của tổng giám đốc Bùi giống thực nghiệm xã hội cỡ lớn hơn, chỉ khi người chơi tham gia đủ nhiều, những người chơi khác nhau thảo luận thậm chí là tranh luận về nó, phát biểu cách nhiều của bản thân, giao lưu va chạm quan điểm lẫn nhau mới có thể đưa ra đáp án cuối cùng.”
“Nên, hay là chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem!”