“Chuyên gia giải cứu con tin đã tới hiện trường.”
“Chuyên gia giải cứu con tin đã chuẩn bị xong.”
“Chuyên gia giải cứu con tin chuẩn bị bắt đầu ‘đàm phán’.”
Mà càng bò lên, càng có thể nghe rõ tiếng kêu gọi đầu hàng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
“Đừng tới đây, nếu không ta sẽ nhảy xuống!”
“Cứu mạng, cứu mạng...”
“Xin đừng căng thẳng, bọn ta tới để đàm phán, bọn ta có thể đáp ứng điều kiện của ngươi...”
Tiếng gào điên cuồng của tội phạm, con tin van xin trong tiếng khóc nức nở, còn có lời cảnh sát trấn an tội phạm bằng loa phóng thanh, tất cả đều xen lẫn vào nhau, làm người ta cảm thấy không nhịn được mà nôn nóng.
Mà sau khi nhắc nhở “chuyên gia giải cứu con tin chuẩn bị bắt đầu đàm phán” xuất hiện không lâu, Henry cũng đã tới tầng cao nhất, lặng yên không tiếng động di chuyển đến bên dưới tội phạm.
Dường như có lẽ tội phạm đã nhận ra có tay súng bắn tỉa, nhưng hắn có dao trong tay, tay trái cứng rắn ghìm chặt cổ người phụ nữ có thai, chỉ cần trúng đạn là sẽ rơi từ mái nhà xuống đất.
Henry lặng yên không một tiếng động đi đến phía dưới tên tội phạm, đặt găng tay leo núi bên phải lên màn tường, sau đó móc súng ra, nhắm ngay cái ót của tội phạm.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên, đầu tên tội phạm nổ tung, trong tiếng thét chói tai của con tin, hai người lảo đảo sắp ngã xuống!
“Chuyên gia giải cứu con tin kết thúc ‘đàm phán’.”
Henry vươn tay phải cường tráng ra, vững vàng đỡ được người phụ nữ có thai, mà thi thể tên tội phạm kia vẫn cứ rơi thẳng xuống khỏi cao ốc.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, Henry thấy được mặt của hắn.
Nỗi tuyệt vọng trước khi chết, hoảng sợ, điên cuồng vẫn còn in hằn trên gương mặt hắn, rất nhiều cảm xúc hỗn loạn xen vào nhau, làm cho gương mặt hắn trông vô cùng dữ tợn.
Giống như pha quay chậm bình thường trong phim sau khi dừng lại một chút, ống kính theo thi thể này không ngừng rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống...
Cuối cùng trong khoảnh khắc trước khi rơi xuống đất, tất cả im bặt, màn ảnh lại đen thêm một lần nữa.
“Mẹ ta bị dọa sợ, vậy nên ta đến thế giới này sớm hơn hai tuần lễ.”
“Có vài người bạn nói, ta ngậm thìa vàng mới được ra đời.”
“Cũng có vài người nói, ta sinh ra tại điểm kết thúc của họ.”
“Đối với những thứ này, ta cũng không phủ nhận. Bởi vì đối với người giống chúng ta mà nói, bất kể là khổ nạn thì vẫn cứ phấn đấu, cũng không thể trở thành đề tài nói chuyện của người khác được.”
“Có rất ít người, được công nhận khi sinh ra tại điểm kết thúc mà phấn đấu.”
Giai điệu du dương vang lên.
Nhạc nền thế này không thể nói là vui vẻ, cũng không thể nói là ưu thương, chỉ có thể nói, nó rất mượt mà, mượt mà giống như lời kể lại của nam chính đang và rất nhiều phân đoạn hình ảnh đang vụt qua.
“Cha của ta, là một nhà từ thiện, đồng thời cũng là người sáng lập ra thương hiệu luxury. Ông ấy từng là một người bừng bừng ý chí, thường xuất hiện trên ti vi, cũng thường xuyên vì ngoại hình đẹp trai mà được đăng lên tạp chí thời thượng.”
“Mãi đến khi, xảy ra lần bị uy hiếp trước khi ta sinh ra.”
“Sau lần đó, cha mẹ ta trở nên hành sự khiêm tốn, ta cũng được bọn họ bảo vệ rất tốt, rất ít khi bị giới truyền thông nhắc đến. Cuộc sống thường ngày của bọn ta cũng không ai biết đến.”
“Sau khi ta sinh ra không lâu, mẹ vì để chăm sóc ta tốt hơn, đã từ chức làm một mẹ bỉm sữa toàn thời gian. Cha của ta cũng bất kể bận rộn bao nhiêu, cũng đều sẽ tranh thủ thời gian ra ở bên cạnh ta.”
“Cha của ta từng nhìn trúng một nhà trẻ, nhưng cách nhà rất xa, đưa đón cũng phải mất 45 phút đi xe. Cha của ta có thể chọn lựa để tài xế đưa ta đi, nhưng mỗi tuần vẫn đưa đón ta hai lần, kiên trì suốt ba năm, mãi đến khi ta vào tiểu học.”
“Cha của ta sẽ kể chuyện trước khi ngủ, hướng dẫn bài tập, tham gia hoạt động phụ huynh của trường với ta vào lúc công việc rảnh rỗi, định kỳ tổ chức bữa cơm gia đình...”
“Cho nên, thực ra ta không thể hiểu nổi lời nói của một vài người bạn rằng ‘cha của bọn ta quá bận rộn cho nên chưa từng có thời gian ở cùng với bọn ta’.”
“Còn bận hơn cả ông chủ của một công ty sao?”
Kèm theo lời kể của nam chính, từng cảnh phim vụt qua trên màn hình.
Có cảnh tượng nam chính sinh ra trong phòng sinh sang trọng.
Không gian vô cùng rộng rãi, có sofa dài và đồ gia dụng, thoạt nhìn giống như một căn phòng của khách sạn, các y tá, chuyên gia dinh dưỡng, điều dưỡng ra ra vào vào, trên bàn bày đầy các loại đồ ăn dinh dưỡng, giống như là một yến tiệc thịnh soạn.
Cha mẹ của nam chính ôm em bé trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Cũng có cảnh sinh hoạt của của nam chính lúc còn nhỏ.
Trong dinh thự có bãi biển bến tàu riêng, mấy người hầu đi tới đi lui, chăm sóc quần áo ăn uống của nam chính hãy còn là đứa trẻ, cha mẹ của nam chính cũng đang mỉm cười ở bên cạnh hắn.
Còn có cảnh tượng lúc hắn đi nhà trẻ.
Cha của nam chính lái chiếc siêu xe, phồn hoa hai bên đường thành phố lần lượt lướt qua, trong nhà trẻ tư lập cao cấp, nhân vật chính học các môn học, bao gồm ngôn ngữ, số học, khoa học, nghệ thuật...
Các tiết dạy của giáo viên rất phong phú thú vị, giáo viên sẽ bỏ trứng gà vào trong lồng ấp để trứng gà nở ra gà con, còn có thể tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình sâu róm biến thành bươm bướm xinh đẹp.
Ở đây, có các thầy cô chuyên nghiệp dạy cho bọn trẻ vẽ tranh, chủ đề nghệ thuật mỗi một tháng đều phải tìm hiểu một vài nhà nghệ thuật, đồng thời để bọn trẻ dùng kỹ năng vẽ tranh non trẻ để mô phỏng những bức tranh này, bất kể là đẹp hay là xấu, đều sẽ được biểu dương và treo lên trên tường.
Thậm chí ngay cả những đồ chơi gỗ xếp hình trong thời gian nghỉ ngơi, thoạt nhìn cũng vô cùng đắt đỏ.
“Lúc ta ở nhà trẻ, cha đã quy định quan niệm thời gian rõ ràng cho ta. Thời gian lên lớp là bảy giờ rưỡi, nếu đi muộn mười phút sẽ đóng cổng trường, đến muộn sẽ bị phạt tiền và tính vào trong thành tích.”