Game này có khái niệm quỹ tiền vốn, có vài hạng mục chọn lựa đặt biệt cần có tiền vốn đặc biệt riêng mới có thể chọn, có điều đối với nhân vật người giàu mà nói hạn chế này vốn không tồn tại, bởi vì bất kể tiêu bao nhiêu tiền, đều sẽ lập tức được lấp đầy.
……
Từng cảnh tượng, qua đi rất nhanh.
Vào lúc Hà An đang trầm mặc trong game, cũng cảm khái sự lãng phí với cảnh tượng và nhân tố trong game.
Đại đa số cảnh tượng đều là dùng một lần là không xuất hiện nữa, ví như cảnh tượng khu bảo tồn động vật hoang dã ở châu Phi, nhân vật chính thời thơ ấu đến nơi đó ngắm nhìn các loại động vật quý hiếm, học được rất nhiều tri thức, còn nhận được quà, nhưng sau lần đó, cảnh tượng khu bảo tồn động vận này cũng không xuất hiện thêm nữa.
Có một vài cảnh tượng quy mô lớn được dùng lại, ví dụ như căn dinh thự của gia đình nhân vật chính, và trường ngựa... theo tiến trình của cốt truyện, chuyện có thể làm được trong dinh thự và trường ngựa sẽ từ từ được mở khóa, cách một khoảng thời gian sẽ trải nghiệp được một vài nội dung mới.
Nhưng cho dù như thế, để đạt được hiệu ứng điện ảnh hóa thế này, cũng khá là xa xỉ.
Hà An có thể nhận ra được, rõ ràng tổng giám đốc Bùi đã phải thực hiện chọn lựa cách làm cho kiểu xa xỉ thế này: bởi vì tỉ lệ sử dụng lại của bối cảnh khá thấp, độ chi tiết cao, cho nên thời lượng của cả game đã bị nén lại.
Nói chung các kiệt tác game 3A trong nước, nếu chỉ chạy theo cốt truyện thì sẽ thông quan trong thời gian từ 8 đến 10 tiếng, tất nhiên, một vài nhánh vô cùng phong phú hoặc game thế giới mở sẽ có thời lượng rất dài.
Mà thời lượng phiên bản người giàu của “Phấn Đấu” chỉ có tầm ba tiếng đồng hồ, phiên bản người nghe chắc cũng chênh lệch không nhiều.
Nó giống như là một bộ phim điện ảnh ghép vô số cảnh tượng vụn vỡ rời rạc vào nhau, thông qua những cảnh tượng có tính đại diện này để ghép nên toàn bộ bức tranh về cuộc sống của nhân vật chính.
Đương nhiên, nếu chọn một lượt tất cả chọn lựa, thời lượng có thể sẽ tăng lên gấp bội.
Trong game có thể dựa theo tiến độ nhảy về cảnh tượng trước đó để lặp lại game bất cứ lúc nào, game thế này đều sẽ có kiểu công năng này.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nhân vật chính có thể chọn lựa yêu đương và kết hôn với các cô gái khác nhau, có thể chọn lựa vào công ty của cha làm việc, dựa vào chuyên ngành bản thân yêu thích trở thành một hoạ sĩ nhà âm nhạc, thầy huấn luyện cưỡi ngựa, hoặc tự mình khởi nghiệp...
Lúc kết hôn, cha hắn đã bao trọn một hòn đảo ở Italy cho hắn, tiêu tốn hết năm chục triệu đô bao trọn hai chiếc máy bay Boeing đưa đón khách khứa, tất cả khách khứa đều được đặt phòng ở trong khách sạn năm sao, thuê 50 chiếc xe ô tô đặc biệt để đưa đón khách mời, mấy tấn hoa tươi được vận chuyển bằng máy bay từ Hà Lan sang, cuối cùng hôn lễ được chọn tổ chức ở đảo nham thạch trên biển, mời đến một đoàn đầu bếp quốc tế, thậm chí ngay cả hôn sa cũng phải tiêu tốn sáu triệu đô...
Hiện trường tiệc cưới, người chơi có thể điều khiển nhân vật chính trò chuyện với các khách mời, mỗi một người đều sẽ tặng một lời chúc phúc chân thành, có thể tự mình trải nghiệm toàn bộ quá trình hôn lễ.
Đương nhiên, trong game không thể làm ra toàn bộ cả hòn đảo, chỉ dùng cách thức phối cảnh xa của phim điện ảnh cho ra góc nhìn từ trên cao nhìn xuống, bối cảnh chủ yếu tập trung trong hiện trường hôn lễ.
Nhưng mà các kiểu chi tiết được chế tác tỉ mỉ, vẫn khiến người ta rất đỗi kinh ngạc.
Sau khi nhân vật chính kết hôn sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Bất kể đi ứng tuyển ở công ty nào đều được nhận ngay lập tức, công việc cũng dần dần thăng tiến.
Cha mẹ của hắn đã về hưu, an hưởng tuổi già.
Vào lúc còn đi học, nhân vật chính đã quen biết một vài bạn bè nghèo khó, phát hiện hoàn toàn không giống với cách sống của bản thân. Những người bạn nghèo khó này dường như đều không có chí tiến thủ, chơi bời lêu lổng, không quý trọng thời gian, vì thế, sau khi nhân vật chính gặt hái được thành công cực lớn trên sự nghiệp, đã thủ cố gắng hết sức giúp đỡ người khác.
“Giống như lời ta từng nói, cha của ta cho rằng thế giới này đâu đâu cũng đầy rẫy luật rừng, chúng ta là người cao cao tại thượng, nhưng cũng có vô số người đang nhìn chằm chằm chúng ta, muốn thấy chúng ta ngã xuống.”
“Hắn nói, người nghèo đều là những người lười biếng, tự tư, không thể nói lý, vĩnh viễn không nên tin rằng bản thân có thể làm bạn với những người nghèo đó.”
“Hắn nói, cách xa bọn họ một chút, nếu không sẽ rước họa vào thân.”
“Ta thì không đồng tình với cách nhìn của hắn.”
“Ta biết, quan điểm này của cha bắt nguồn từ chuyện bị uy hiếp trước khi ta được sinh ra kia, nhưng ta vẫn cho rằng, kẻ điên đó không thể nào đại diện cho tất cả người nghèo, ta cũng sẽ không bởi vì bản thân suýt chết trong tay của người nghèo, mà ghi hận tất cả người nghèo.”
“Ta đã quen biết với một vào bạn bè nghèo khó, từ góc nhìn của ta, bọn họ và ta không có gì khác biệt. Có lẽ nguyên nhân khiến bọn họ nghèo khó, chỉ là thiếu chút chí tiến thủ, một chút tinh thần phấn đấu. Ta cũng không phải từ ban đầu đã có những thứ này.”
“Cho nên, ta đến trường học để diễn giảng, còn viết một cuốn sách, ‘Phấn Đấu Và Làm Giàu’, hi vọng cách sống và quan niệm giàu có của ta, sẽ có chút ảnh hưởng tích cực đến bọn họ.”
“Ta muốn nói với bọn họ, từ sẽ không từ trên trời rơi xuống, chỉ có nỗ lực phấn đấu mới là cách thức duy nhất có thể thay đổi số mệnh. Chỉ có không thỏa mãn với hiện tại, không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào, cuộc sống mới có thể trở nên tốt hơn.”
“Ta nói với bọn họ, ta từ trước đến nay đều nỗ lực học tập từ ngày này qua ngày khác, trước nay không dám có chút chểnh mảng, cũng không dám lãng phí bất kỳ thời gian nào.”