Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1172 - Chương 1172. Ta Chẳng Hề Hoài Nghi Điều Này

Chương 1172. Ta chẳng hề hoài nghi điều này
Chương 1172. Ta chẳng hề hoài nghi điều này

Hà An không khỏi nảy sinh cách nghĩ này. 

Tuy giới thiệu của phiên bản nhà nghèo đã thấy chùn chân rồi, nhưng Hà An vẫn có tâm lý vô tư.

Lỡ có nội dung gì đặc biệt thì sao?

Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn chọn mở phiên bản nhà nghèo, bắt đầu chơi.

Giống với phiên bản nhà giàu, bắt đầu phiên bản nhà nghèo cũng là đoạn độc thoại nội tâm.

……

“Ta rất cảm ơn cha ta.”

“Nếu không phải hắn, có thể ta vẫn sẽ học tiểu học Polkin, đó là một trong những trường công tệ nhất nước, một nửa học sinh tốt nghiệp sẽ vào trung học được gọi là ‘vũng lầy’, trong đó, có hơn 40% học sinh không thế tốt nghiệp, nên cũng được gọi là ‘nhà máy bỏ học’.”

“Có tận hai nghìn ‘nhà máy bỏ học’ thế này trên cả nước, chúng sẽ liên túc đưa những thanh niên rỗi rãi ra xã hội.”

“Ở châu lục của chúng ta, có 68% tội phạm đều là học sinh bỏ học lúc trung học, chính phủ tài trợ cho học sinh và nhà tù có sự đảo lộn, số tiền chi cho một tên tội phạm bốn năm đủ để đứa trẻ học từ mẫu giáo đến hết lớp mười hai, còn dư hai chục nghìn đồ để lên đại học.”

“Hai thành phố lớn nhất cả nước có bảy chục nghìn người vô gia cư, mỗi ngày trên đường, trên ga tàu điện ngầm sẽ gặp phải vô số ăn xin, người tàn tật, bệnh thần kinh, ma men, tội phạm.”

“Bọn họ có 36% là trẻ con, 64% còn lại là mẹ đơn thân và đàn ông độc thân không có con.”

“Ở đất nước này, trước hết người phải có tiền, mới có thể xoay xở cuộc sống của ngươi liên tục một cách rẻ mạt.”

“Nếu ngươi rơi vào bước đường phải lấy cứu trợ, thế thì cầm được cứu trợ không thể tìm công việc, không có việc làm không thể thuê nhà, không có nhà thì không thể làm gì cả. Một khi trở thành kẻ vô gia cư có nghĩa là chết khỏi xã hội, dù người khỏe mạnh thế nào cũng không thể trở về cuộc sống trước đây, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ cả đời.”

“Ta nhạy cảm với những con số này, ta không biết đây là thiên phí hay là bản năng sinh tồn.”

“Có thể cuộc sống người nghèo chính là một chuỗi số.”

“Rất nhiều người nghèo sẽ oán hận cha mẹ họ.”

“Nhưng dù thế nào, ta cũng rất cảm ơn cha ta.”

“Hắn không để ta trở thành một trong số người này.”

“Cha ta vẫn luôn nói với ta, ta phải học tập những người ưu tú kia, phải thay đổi tư duy người nghèo, phải cố gắng phấn đấu, đừng buông thả.”

“Phấn đấu sẽ thay đổi cuộc sống bản thân.”

“Ta chẳng hề hoài nghi điều này.”

Mở đầu không giống với phiên bản nhà giàu, mở đầu phiên bản nhà nghèo không phải câu chuyện cụ thể mà là rất nhiều cảnh tượng rời rạc, miêu tả những bức tranh đó bằng lời độc thoại của nhân vật chính một cách trừu tượng.

Kế tiếp, là ký ức thời thơ ấu của nhân vật chính.

“Sau khi ta sinh ra không lâu, mẹ ta không thể không từ chức về làm nội chợ, vì chỉ có nàng có thể chăm sóc ta.”

“Mãi đến khi ta lên mẫu giáo tình trạng này cũng không thay đổi, vì mẫu giáo sẽ tan học lúc một giờ chiều, để một mình đứa trẻ ở nhà là phạm luật bảo vệ trẻ em.”

“Bởi vậy, nếu nếu tiền lương sau thuế của mẹ ta không thể đáp ứng được luật bảo vệ trẻ em mà tìm mẫu giáo hoặc lớp bổ túc, chi bằng khỏi đi làm còn tiết kiệm tiền hơn.”

“Mỗi ngày cha ta làm việc mười mấy tiếng, ta hiếm khi thấy hắn. Nhưng hắn bỏ ra rất có ý nghĩa, hắn dẫn ta rời khỏi tiểu học Polkin, đến khu học khác tốt hơn.”

“Bọn ta sống trong một ngôi nhà thuê rẻ tiền, đây là một kiểu may mắn, vì chỉ có ở trong khu vực thu nhập 20% đến 25%, ngươi phải giàu hơn 75% dân số, đồng thời phải giàu hơn những người thấp nhất 20%, đây là con số vô cùng khắc nghiệt.”

“Hứng thú sở thích? Không, đó là con số ta không kham nổi.”

Theo lời bộc bạch của nhân vật chính, từng hình ảnh vụt lên trong màn hình.

Trong căn nhà thuê rẻ tiền, một mình mẹ nhân vật chính chăm sóc đứa trẻ, bận tối tăm mặt mày, cả căn nhà loạn một đống.

Trường công của nhân vật chính cũng khác một trời một vực với trường tư của phiên bản nhà giàu, có điều khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên hơn là hoạt động giải trí sau giờ học.

Trong phiên bản nhà giàu, hoạt động giải trí của người chơi là cưỡi ngựa, bắn tên, học âm nhạc, hội họa, mà trong phiên bản nhà nghèo, hoạt động giải trí của người chơi là chạy nhảy, đạp xe hoặc đá bóng, bóng chày trong sân.

Tuy mấy game nhỏ này rất tốt, nhưng buồn tẻ hơn so với phiên bản nhà giàu.

Hà An muốn để nhân vật chính học tập vài sở thích chứ không phải chạy loanh quanh trong sân mỗi ngày, mà chẳng mấy chốc đã phát hiện tiền trong tay mình đã giật gấu vá vai.

Mời giáo viên đến dạy Cello hết bảy mươi lăm đô một giờ.

Mẹ dẫn con trai đến lớp học bơi hai mươi đô ba mươi phút, nếu trình chuyên nghiệp là hai trăm đô một giờ.

Lớp thể thao ba mươi phút, năm mười đứa trẻ cùng lên lớp, lúc đầu giáo viên dẫn dắt khởi động hai phút, lúc khác là cha mẹ dùng đạo cụ luyện cùng con trẻ, mỗi tiết hai mươi đô.

Thậm chí mấy lớp chất lượng thấp, giá cũng chẳng rẻ này cũng phải đặt trước hai tháng.

Đối với Hà An, so sánh giữa phiên bản nhà nghèo và phiên bản nhà giàu, cảm giác nổi bật nhất là đơn điệu.

Vì không có tiền, nên có thể chọn chẳng có bao nhiêu loại, dù là chạy trong sân hay lái xe đạp, đều có thể ý thức được bản thân đang phí thời gian.

Tương tự, nhân vật chính trong phiên bản nhà nghèo cũng có nét mặt mẫu hóa, vấn đề béo phì rất nghiêm trọng, hoàn toàn phù hợp với ấn tượng sâu sắc.

Sau thời thơ ấu là thời kỳ thanh niên, nhân vật chính vào trung học dựa vào việc cố gắng học tập, vay tiền học đại học. Đến cấp ba, hoạt động thay đổi nhiều, có thể tham gia ban nhạc và hợp ca, có thể tham gia tranh luận.

Tuy nhân vật chính nhà nghèo và nhân vật chính nhà giàu nỗ lực nhau nhau, nhưng tài nguyên có thể nhận được khác biệt rất lớn.

Có thể vào được trường đại học không sẽ quyết định nội dung game giai đoạn làm việc.

Nếu không nắm được kỹ năng chuyên môn, chỉ có thể đi làm phục vụ quán ăn, nhân viên dọn dẹp, chăm sóc người già hoặc nhân viên quản lý hàng ở siêu thị, thậm chí một tuần đi làm bảy ngày, làm hai công việc vẫn phá sản.

Hết chương 1172.
Bình Luận (0)
Comment