Đồng nghiệp đang dọn dẹp thì bị thương ngoài ý muốn, không dám gọi xe cứu hộ, thậm chí không dám về nhà nghỉ ngơi, chỉ có thể quỳ một chân tiếp tục dọn dẹp, vì không thể mất đi phần lương hôm nay, tổ trưởng chỉ bảo nàng “bình tĩnh lại, giữ công việc.”
Nếu muốn có được công việc nghiệp vụ cấp thấp thì chỉ có thể tìm việc ở thành phố lớn, nhưng tiền thuê trong thành phố lớn đã bị người giàu nâng lên đến mức không thể chấp nhận được, không trả nổi tiền thuê tháng cho chung cư rẻ hơn, thì chỉ có thể sống trong căn nhà như viên con nhộng qua ngày với giá cao, càng ở càng nghèo, một khi bệnh hoặc tiều thuê tăng vào mùa cao điểm thì có nguy cơ phá sản thậm chí ngủ ngoài đường.
Nếu cố gắng học tập tìm được việc làm, mỗi tháng có thu nhập tầm bốn nghìn đô, thế tình tình hình sẽ ổn hơn chút, nhưng tất cả các chi phí cũng sẽ đè thở không ra hơi, mỗi tháng cố định chi 80% lương, thuế và bảo hiểm 25%, thuê nhà 29%, giáo dục con cái 26%, xe 5%, gas điện nước 5%, đồ ăn đồ uống đồ mặc 10%, còn chưa bao gồm tiền chữa bệnh.
Vốn dĩ để lại 400 đô đã khó, bất cứ lúc nào có chuyện ngoài ý muốn vẫn phá sản, không còn nhà để về nữa.
Nếu có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn, có được công việc với lương tương đối cao, thế thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn chút, nhưng các khoản chi tiêu liên quan vẫn tăng, những lựa chọn ban đầu không cần thiết cũng trở thành mục phải chi.
Mà điều khiến Hà An cảm thấy kỳ lạ nhất là, rõ ràng có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng rất nhiều thứ vẫn bị khấu trừ cưỡng chế, ví dụ như:
Mua đồ vest và túi luxury đi làm vì thể diện.
Tiêu 2000 đô lúc sinh nhật con, dẫn hắn đi công viên ở biển chơi ba ngày.
Phí xã hội, gồm cả khu vực sống, lớp ngoại khóa của con, cũng chi một số tiền lớn.
Vì tiết kiệm chi tiêu, quen với việc dùng thẻ tín dụng trả góp định kỳ, số tiền trả thẻ tín dụng mỗi kỳ rất cao, hoàn toàn không biết số tiền này tiêu cụ thể ở chỗ nào…
Mà những lựa chọn này có vẻ bắt buộc, ví dụ như mua vest và túi luxury, nhân vật chính vốn dĩ không muốn mua, nhưng tất cả đồng nghiệp trong công ty đều dùng, nếu không có sẽ không hòa hợp với đồng nghiệp, khó hòa nhập vào thế giới của mọi người.
Nên cuối cùng nhân vật chính vẫn cắn răng mua mấy thứ này.
Đến đây, hình như Hà An hơi hiểu được câu ban đầu nhân vật chính nói có ý gì rồi.
Cuộc sống người nghèo là một dãy số dài, mà con số này là các loại phí.
Nhưng cuối cùng con số này vẫn đổ ầm ầm.
Tiền phí của nhân vật chính ngày càng cao, đột nhiên thất nghiệp phá hủy tất cả, toàn bộ mắt xích đổ sập nhanh chóng: mất thu nhập, còn nợ thẻ tín dụng, ngân hàng đến lấy nhà, nợ thẻ chưa trả vẫn tiếp tục tích lũy lợi tức…
Thế là vòng lặp cuộc sống của nhân vật chính là trở về như lúc cha hắn.
Trong từng cảnh, giọng nhân vật chính lại vang lên.
“Cha ta vẫn luôn nói với ta, ta phải học tập người ưu tú, phải thay đổi tư duy người nghèo, phải cố gắng phấn đấu, đừng buông thả.”
“Phấn đấu sẽ thay đổi cuộc sống bản thân.”
“Ta từng cố gắng, nhưng dường như tất cả đều trở về điểm xuất phát, chẳng thay đổi gì cả.”
“Phấn đấu của ta không có ý nghĩa gì sao? Ta cảm thấy không phải. Chí ít ta không rơi vào kết cục trở thành một người vô gia cư.”
“Ta thường nghĩ…”
“Nếu ta không đánh mất công việc…”
“Nếu ta tiết kiệm nhiều hơn…”
“Nếu ta có thể chi tiêu ít hơn chút…”
“Nếu… ta có thể lựa chọn chính xác nhiều hơn, có phải có thể thay đổi số mệnh bản thân không?”
Cảnh cuối cùng là sau khi nhân vật chính kết thúc một ngày làm việc, tối muộn mới về nhà, rón rén tay chân vào phòng còn mình.
Trong đêm đen, hắn ngắm con trai đang ngủ dưới ánh trăng, đắp chăn cho nó.
Lúc này, đứa trẻ thức dậy, bàn tay nhỏ mềm mại dụi mắt, hỏi: “Cha, vì sao ngày nào cha cũng về muộn vậy, trước giờ chưa ở cạnh con bao giờ?”
Hắn trầm mặc một lúc, sờ đầu con nói: “Vì mẹ không có việc làm, cha phải cố gắng làm việc kiếm tiền.”
Đứa con lại nói: “Thế bao giờ cha mới có thể cùng con?”
Hắn nói: “Đợi cha kiếm được đủ nhiều tiền nhé.”
Mắt đứa con sáng lên: “Cha, đợi con lớn lên, kiếm được nhiều tiền, cha có thể ngày ngày ở cạnh con không?”
“Cha, phải làm sao con mới có thể kiếm được nhiều tiền đây?”
Nhân vật chính im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Tiền sẽ không rớt xuống từ trên trời, chỉ khi không hài lòng với hiện tại, cuộc sống mới có thể thay đổi tốt hơn.”
“Phải học tập người ưu tú, phải thay đổi tư duy người nghèo, phải cố gắng phấn đấu, không được lông bông.”
“Cố gắng phấn đấu, mới có thể thay đổi cuộc sống bản thân.”
Đôi mắt to của đứa con sáng lên dưới ánh trăng, nghiêm túc gật đầu.
Kết thúc game, trên hình ảnh xuất hiện danh sách nhân viên chế tác.
Cảnh kết thúc lần này là một người trẻ tuổi đang chăm chỉ vùi đầu học, cùng lúc này, một giọng thiếu niên khác giọng nhân vật chính vang lên.
“Cha ta vẫn luôn nói với ta, muốn tay giống như những người học tập ưu tú kia, phải thay đổi tư duy người nghèo, phải cố gắng phấn đấu, đừng chạy theo số đông.”
“Phấn đấu sẽ thay đổi cuộc sống bản thân.”
“Ta chẳng hề hoài nghi điều này.”
Hà An mất hơn năm tiếng mới qua được ải của “Phấn Đấu”, chìm vào hoang mang.
Game này, có phải có vấn đề ở đâu không?
Khó tránh cũng ấm ức, quá xui nhỉ?
Hay là vận may của ta quá kém, nghiêm túc đưa ra mỗi lựa chọn, để rồi đi đến được kết cục rác nhất?
Hà An vô thức ngẫm nghĩ về bản thân.
Ừm, có thể là cách ta chơi không đúng.
Dù sao thì những game kiểu tương tác điện ảnh thế này đều sẽ có rất nhiều lựa chọn phụ, game “Phấn Đấu” này cũng như vậy.
Hà An nhìn cốt truyện trong game, giống như một tấm lưới lớn dày đặc, có rất nhiều nhánh.
Theo lẽ thường, mỗi phiên bản nên có ít nhất ba bốn kết cục mới bản chất của game này.
Huống chi, mua phiên bản người nghèo và phiên bản người giàu chung, nên có kết thúc ẩn và trứng màu chứ nhỉ?
Thế là Hà An quyết định, đợi ăn cơm xong sẽ chạy các nhánh còn lại một phen, chắc có thể chơi được đến kết cục tốt.