Đãi ngộ chắc chắn không kém rồi!
Vừa rồi không dễ dàng gì, Trương Nguyên mới có thể làm mình cố gắng bình tĩnh được, lần này lại không có cách nào bình tĩnh nổi.
“Nếu điều kiện thích hợp, ta dĩ nhiên bằng lòng!”
Bùi Khiêm gật đầu, hỏi: “Vậy, có thể nói một chút kinh nghiệm việc làm trước kia của ngươi không?”
Hí...
Trương Nguyên hít sâu một hơi, cảm giác chuyện này hỏng rồi.
Tổng giám đốc Bùi coi trọng hơn phân nửa vì hắn là người quản lý của Kaba, hiểu rõ máy tính và phần cứng, mới muốn tuyển hắn vào.
Kết quả, hắn muốn nói rõ tình hình thực tế, nói công việc hiện tại của hắn là ca sĩ quán bar và nhân viên pha chế...
Vậy tổng giám đốc Bùi còn có thể cần hắn sao??
Làm sao bây giờ, nói dối ư?
Không được, tổng giám đốc Bùi học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, tuyệt đối vừa nhìn là có thể vạch trần hắn.
Đáy lòng Trương Nguyên đấu tranh tư tưởng đơn giản một hồi, cuối cùng vẫn quyết định trả lời thành thật.
“Tổng giám đốc Bùi, ta làm ca sĩ hát ở một quán bar, còn kiêm chức nhân viên pha chế, còn là người quản lý trên Kaba...”
Trương Nguyên càng nói càng không còn sức lực.
Giống như thấy trược được sự thất vọng của tổng giám đốc Bùi.
Không nghĩ tới, hai mắt tổng giám đốc Bùi ngồi đối diện lại sáng lên!
“Được đấy, đa tài đa nghệ!”
“Ta có thể suy xét làm cho ngươi một quầy bar nhỏ để pha chế rượu ở quán cà phê Internet, cho ngươi hai phần tiền lương!”
“Không, ngươi vẫn làm ca sĩ thường trú nữa, phát ba phần tiền lương!”
Đáy lòng Bùi Khiêm vui mừng muốn chết.
Người được chọn hoàn mỹ đây rồi!
Pha chế rượu, ca sĩ cũng thế, không dính dáng chút gì tới viêvj quản lý quán cà phê Internet.
Hơn nữa, cho hắn ba phần tiền lương là lương của quản lý, nhân viên pha chế, ca sĩ thường trú, còn có thể tiêu nhiều quỹ hệ thống một chút!
Hắn và Mã Dương đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể khiến cho quán cà phê này thua lỗ!
Trương Nguyên suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.
Tổng giám đốc Bùi rất hài lòng?
Còn muốn phát cho hắn ba phần tiền lương?!
Thế này...
Mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng từ vẻ mặt vui mừng của tổng giám đốc Bùi, không giống là giả dối.
Trương Nguyên không kìm được nghĩ, chẳng lẽ tổng giám đốc Bùi thật sự có mắt nhìn người? Như vậy cũng có thể nhìn được tài hoa của hắn?
Bùi Khiêm lại hỏi thêm mấy câu, càng hỏi càng hài lòng.
“Được! Ngươi đợi một lát, ta đi lấy hợp đồng.”
Bùi Khiêm rời khỏi phòng tiếp khách, không lâu sau, hắn cầm một bản hợp đồng giấy trở lại.
“Quản lý của quán cà phê Internet, kiêm nhiệm nhân viên pha chế, ca sĩ thường trú, ba phần tiền lương gộp lại với nhau, một tháng mười bốn nghìn.”
“Mã Dương là người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, có vấn đề gì thì báo cáo với hắn, vấn đề hắn giải quyết không được thì tới tìm ta. Công việc này, ngươi cứ việc buông tay đi làm, ta chống lưng cho ngươi!”
“Đến đây, nếu không có vấn đề gì thì ký vào đây.”
Cả người Trương Nguyên rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Mười bốn nghìn?
Bút đặt ở trước mắt, Trương Nguyên cũng không dám cầm lên.
Không dám tin trên đời này còn có chuyện tốt như vậy!
Nhìn thấy Trương Nguyên rất do dự, Bùi Khiêm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Ừm... Ngươi sẽ không ký hợp đồng với bên khác rồi chứ? Còn chưa nghỉ việc?”
Trương Nguyên lắc đầu: “Ta và quán bar trước kia vốn chưa từng ký hợp đồng, chỉ làm việc vặt.”
“Như vậy thì tốt quá, trực tiếp ký hợp đồng đi.”
“Muốn cân nhắc một chút? Cũng được, vậy ngươi suy nghĩ trước, suy nghĩ xong thì tìm trợ lý Tân.”
Bùi Khiêm đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Trương Nguyên trong phòng tiếp khách.
Trương Nguyên vội vàng nhìn một lượt toàn bộ bản hợp đồng từ đầu đến cuối.
Không có vấn đề gì, đây chính là hợp đồng lao động bình thường!
Không có điều khoản ẩn núp lừa người gì, tiền lương mười bốn nghìn cũng được viết rõ ràng, giấy trắng mực đen!
Trương Nguyên run rẩy cầm bút ký tên.
“Ta gia cảnh bần hàn... Rốt cuộc sắp vượt hơn người rồi!”
...
Mấy phút đồng hồ sau.
Trong phòng tiếp khách.
“Anh Khiêm, thế nào, ta đã nói đại thần này rất đáng tin mà!”
Được biết Trương Nguyên đã chính thức ký hợp đồng, Mã Dương rất vui mừng, cảm thấy bản thân mình có mắt nhìn người, được Bùi Khiêm công nhận.
Bùi Khiêm vỗ vai hắn: “Đúng vậy, lần này ngươi làm tốt lắm!”
Mà Trương Nguyên bây giờ mới rõ được, thì ra chính là người này dẫn mình vào, thoạt nhìn gương mặt to dài trông có vẻ cứng nhắc, không phải người bình thường.
Nhìn quan hệ của hắn và tổng giám đốc Bùi, khá là thân thiết!
May mắn anh Mã này và tổng giám đốc Bùi đều có vẻ rất thưởng thức mình!
Mã Dương mở ra máy tính xách tay mỏng của mình, bên trên là một số tài liệu.
“Anh Khiêm, ta đã xem kỹ việc lựa chọn địa chỉ cho quán cà phê Internet rồi, đại khái là một tòa nhà hai tầng ở vị trí này. Đây là tài liệu chi tiết, ngươi xem thử đi.”
Bùi Khiêm và Trương Nguyên cùng nhìn về phía tài liệu Mã Dương chuẩn bị.
Nơi này, không nằm xung quanh trường đại học Hán Đông, cũng không nằm trong khu vực cửa hàng náo nhiệt nhất thành phố Kinh Châu.
Nơi đó cũng được xem là một khu vực thương mại quy mô nhỏ, bên cạnh có một trung tâm mua sắm, nhưng cũng không được coi là phồn hoa náo nhiệt lắm. Hơn nữa, trung tâm mua sắm và tòa nhà này còn cách nhau một con phố, không sát nhau.
Nơi này chỉ miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu “lựa chọn địa điểm ở khu phố náo nhiệt” của hệ thống.
Đây là một kiến trúc hai tầng độc lập, thoạt nhìn còn rất mới, chắc hẳn mới được xây dựng một hai năm gần đây.
Nó sử dụng số lượng lớn tường kính, tầm nhìn mở rộng, các thiết bị được lắp đặt không tồi.
Từ trang trí trên ảnh có thể phán đoán được, nơi này dường như là một quán ăn, nhưng cổng và sân vắng vẻ, thoạt nhìn như đã đóng cửa rất lâu.
Diện tích kinh doanh khoảng ba nghìn mét vuông, tiền thuê nhà là 315 nghìn mỗi tháng, tính ra là 3,5 đồng/ mét vuông/ ngày.
Mã Dương nói: “Anh Khiêm, ta đã khảo sát qua hiện trường rồi, hoàn cảnh xung quanh, thiết bị được lắp đặt cũng không tồi, hơn nữa ngôi nhà còn rất mới!”
“Nơi này vốn là một quán ăn cao cấp, kết quả bởi vì kinh doanh không tốt, phải đóng cửa, nên mới chuyển nhượng. Giá tiền thuê này rất hợp lý! Ta cảm thấy nơi này cũng không tồi, còn là tòa nhà độc lập, ngươi cảm thấy thế nào?”