Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119. Thực Đơn Chính Rượu Tây, Phụ Thêm Món Ăn Gia Đình!

Chương 119. Thực đơn chính rượu tây, phụ thêm món ăn gia đình!
Chương 119. Thực đơn chính rượu tây, phụ thêm món ăn gia đình!

Bùi Khiêm không nói chuyện.

Trương Nguyên nhìn thấy rồi cau mày.

Nơi này... không đáng tin chút nào!

Tên mặt to dài này, ngươi không thử suy nghĩ vì sao tiệm ăn này lại đóng cửa sao?

Mặc dù Trương Nguyên không thực sự hiểu những chuyện này, nhưng vẫn có phán đoán cơ bản nhất.

Để lựa chọn gian hàng, trước tiên phải xem vị trí.

Một số nơi được mệnh danh là “phố vàng”, giá thuê gian hàng ở đây có thể cao tới 6-7 đồng/ mét vuông/ ngày, là tại vì sao?

Chính bởi vì vị trí tốt!

Vị trí tốt, phồn hoa, lưu lượng người lớn, làm bất cứ việc gì cũng kiếm được tiền.

Trái lại, những nơi có vị trí xấu, lưu lượng người cũng ít thì cho dù cửa hàng của ngươi làm ăn tốt, nhưng người ta, ai lại muốn chạy tới nơi xa như vậy cơ chứ?

Cho nên, nơi tốt nhất chắc chắn là bên trong một vài khu kinh doanh lớn, đặc biệt là trong trung tâm thương mại lớn.

Xung quanh trường đại học cũng rất tốt.

Nhưng vị trí được lựa chọn này chỉ ở quanh một khu thương mại bình thường, cách trung tâm thương mại một con phố, xung quanh lạnh lẽo, trước cửa vắng vẻ, lưu lượng khách cũng không lớn!

Thực ra giá thuê 3,5 đồng không đắt, nhưng vấn đề là vị trí này không đáng giá!

Trương Nguyên đang suy nghĩ, rốt cuộc có nên nói hay không?

Dù sao hắn cũng là người mới, lên tiếng bừa bãi có thích hợp không?

Nhưng nếu không lên tiếng, thì việc này thất bại... là tại ai?

Trương Nguyên rất rối bời.

“Được rồi, nơi này cũng ổn, thuê nó đi!” Bùi Khiêm ra quyết định ngay tại chỗ.

Trương Nguyên: “...”

Bây giờ không cần bối rối nữa.

Tổng giám đốc Bùi quyết định rồi, giờ lại chọn ra tật xấu của nơi này, há chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

Trương Nguyên chỉ đành nuốt lời đang muốn nói vào trong.

“Có bản vẽ mặt phẳng của nơi này không?” Bùi Khiêm hỏi.

“Có, có!” Mã Dương vội vàng nhấp chuột tìm bản vẽ mặt phẳng của kiến trúc này. “Ở đây.”

Bùi Khiêm nhìn một lát, nơi này quả thực không nhỏ, ba nghìn mét vuông.

Chỉ xét về mặt diện tích thì nó cũng gần bằng với nơi làm việc hiện tại của công ty.

Thế nhưng, chỗ này được chia làm hai tầng, mỗi tầng trên dưới đều là một nghìn năm trăm mét vuông.

“Để ta nói một cách đơn giản về quy hoạch nhé, đến lúc đó các ngươi sẽ dựa vào đó mà làm.”

“Quán cà phê Internet chỉ là một trong những dịch vụ của cửa hàng này, máy tính chỉ có năm mươi bộ. Nếu khách hàng vượt quá năm mươi người thì để bọn họ xếp hàng.”

“Về giá cả... 10 đồng một tiếng, không quá đáng chứ?”

“Phải quy hoạch quầy bar này, các loại rượu, đồ uống, tất cả đều phải làm theo tiêu chuẩn của quán bar. Chẳng phải Trương Nguyên biết pha chế ư? Dù sao khách hàng cũng không quá nhiều, khi không có việc gì ngươi có thể trổ tài một chút, làm cho họ hai ly, dù gì cũng nhàn rỗi.”

“Làm một khu chiêu đãi khách bên cạnh quầy bar, ban ngày làm quán cà phê, thêm một chút nhạc nhẹ, cho phép mọi người tới uống trà, chơi board game... ;ban đêm làm quán bar. Trương Nguyên, chẳng phải ngươi có thể làm ca sĩ thường trú ư, khi tâm trạng tốt thì lên hát hai bài.”

“Còn nữa, dành riêng ra một khu để sách báo, mua từ trên mạng hoặc trong hiệu sách một lượng sách để vào. Nếu khách hàng vào uống cà phê trong khu vực nghỉ ngơi mà không có việc gì làm, thì còn có thể lấy sách ra xem, vun đắp một chút tình cảm gì đó.”

“Ngoài ra, chúng ta cung cấp ba bữa ăn ở đây! Chẳng phải nơi này vốn là một nhà hàng ư? Những thứ khác sau bếp chắc là đầy đủ hết, nhưng các ngươi phải mua sắm đồ mới, đừng giữ lại xoong nồi đã dùng rồi!”

“Lên mạng tuyển dụng một đầu bếp chuyên nghiệp, đừng chỉ biết làm mấy loại món ăn lòe loẹt như cơm Pháp, cơm Nhật... gì đó, làm món ăn gia đình đi! Mấy loại như canh cà chua, thịt heo cắt sợi nấu vị cá, bắp cải xào gì đó...”.

“Thực đơn không cần nhiều món quá, mỗi tháng hơn chục loại món ăn là được rồi, nếu thấy ngấy rồi thì có thể đổi thực đơn sau một tháng.”

“Giá cả phải đắt hơn quán ăn bên ngoài, dù sao thì tay nghề của đầu bếp chúng ta tốt mà! Đương nhiên là không đắt quá, đắt hơn ba mươi phần trăm là được rồi.”

“Để lại một chỗ trên lầu hai làm trung tâm mua sắm, lúc nào cũng có thể bán các thiết bị ngoại vi, giống như là chuột, bàn phím, tay cầm chơi game, tất cả nhập của thương hiệu nước ngoài đắt tiền! Đừng chỉ chăm chăm kiếm tiền, hòa vốn là được rồi.”

“Xây thêm một phòng chiếu phim nhỏ bên cạnh, dùng như rạp chiếu phim tư nhân, bố trí hơn chục ghế ngồi là được.”

“Ừm, nhìn toàn bộ chỗ này cũng tạm tạm rồi.”

“Chỗ này của chúng ta, tuy rằng quy mô nhỏ nhưng đầy đủ hết, hoàn hảo!”

Mã Dương nhanh chóng ghi chép lại.

Trương Nguyên nghe tới nỗi ngơ ngác.

Ta không nghe lầm đấy chứ?

Tổng cộng nơi này chẳng phải chỉ có ba nghìn mét vuông thôi ư?

Người không biết còn tưởng tổng giám đốc Bùi đã bao cả cái trung tâm thương mại này vậy!

Đây đúng là hổ lốn mà!

Quan trọng là làm như vậy, muốn hướng tới nhóm khách hàng nào đây?

Rốt cuộc người ta tới đây để lên mạng, hay tới để ăn cơm, hay lại tới để uống cà phê?

Hơn nữa, chắc chắn đầu vào và đầu ra không tỷ lệ thuận rồi!

Làm một rạp chiếu phim tư nhân, kết quả tổng cộng chỉ có mười mấy cái ghế ngồi? Vậy những người khác đều đứng xem à?

Kiến trúc ba nghìn mét vuông chỉ để năm mươi cái máy tính?

Còn suy nghĩ ban ngày làm quán cà phê, ban đêm làm quán bar cũng thật là độc đáo...

Hơn nữa lại còn làm một giá sách, đặt một số lượng lớn sách?

Mọi người đều tới để lên mạng, ai đọc?

Nhìn bề ngoài thì càng nhiều dịch vụ phối hợp càng tốt, nhưng trên thực tế thì vốn không có chuyện như vậy.

Tục ngữ nói, ăn nhiều không nuốt trôi!

Hiện giờ những thanh niên nghiệm game đều rất nghèo, lên mạng chỉ để chơi game chứ không coi trọng việc ăn uống, nhiều nhất cũng chỉ ra siêu thị bên ngoài mua một chai nước khoáng để uống, vốn không mua rượu hay đồ uống của ngươi!

Và lại, một tiếng mười đồng, không ai có thể gánh được.

Nơi này tương đối hẻo lánh, cho dù có một số người đến uống cà phê thì cũng không chèo chống được chi tiêu trong tiệm.

Toàn bộ các món ăn được cung cấp đều là món ăn truyền thống gia đình, điều này lại càng vô lý hơn.

Hết chương 119.
Bình Luận (0)
Comment