Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120. Ta Thuê Chính Mình?

Chương 120. Ta thuê chính mình?
Chương 120. Ta thuê chính mình?

Còn quán bar...

Quán bar của người ta đều có các hoạt động! Như mỹ nữ biểu diễn miễn phí, ban nhạc cực ngầu trình diễn... tóm lại là phải dùng một số thủ đoạn marketing nhất định mới ổn!

Một nơi chỉ to hơn lòng bàn tay này, chia ra mấy trăm mét vuông làm một quán bar nhỏ, thì ngươi có thể làm ra được những trò gì?

Hơn nữa người ta cầm thực đơn gọi món, thì trước mặt là các loại rượu tây cao cấp, sau lưng là canh cà chua, thịt heo cắt sợi nấu vị cá?

Việc này có hợp lý không!

Trương Nguyên càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này không đáng tin.

Quán này... e rằng chỉ trong hai tháng sẽ flop!

Dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Trương Nguyên, Bùi Khiêm ra tay trước một bước làm cho hắn không nói được lời nào.

“Quán này là bước đầu tiên để tập đoàn Đằng Đạt bước đến thế giới thực, cho nên không cần quá lo lắng về những thua lỗ ngắn hạn! Nó là một nơi vui chơi giải trí quy mô lớn, tích hợp nhiều nhân tố vào làm một như giải trí, sinh hoạt, trò chơi... trong thời gian ngắn không được chấp nhận là chuyện bình thường, quan trọng là tư tưởng của mọi người sẽ từ từ thay đổi!”.

Trương Nguyên mở miệng, phát hiện mình không còn lời nào để nói.

Được thôi, nếu tổng giám đốc Bùi đã nói không cần lo lắng về khoản thua lỗ ngắn hạn, thế thì làm thôi...

Dù sao tiền lương một tháng có hơn 10 nghìn thôi...

......

Sau khi tiễn Mã Dương và Trương Nguyên đi, Bùi Khiêm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bùi Khiêm vô cùng hài lòng với vị trí được lựa chọn này.

Đặc biệt là khi nghe nói nó vốn là một nhà hàng, hơn nữa còn bị đóng cửa thì Bùi Khiêm lại càng hài lòng hơn!

Lại làm một đống hổ lốn, làm một món đồ chỉ có mẽ ngoài, thu không đủ chi. Nhanh chóng flop là chuyện ván đã đóng thuyền hơn phân nửa rồi!

Game và quán cà phê thật này là hai chủ lực tạo ra thua lỗ, Bùi Khiêm phải chú ý nhiều hơn.

Còn về bên phía Hoàng Tư Bác, thua lỗ nhiều nhất cũng chỉ có một triệu, không đáng bỏ ra quá nhiều tâm tư để ý tới.

Chỉ cần đừng để có khả năng kiếm tiền, thì Bùi Khiêm cũng không cần bận tâm tới nữa.

Video nhỏ mà thôi, dù cho có nhận được một, hai quảng cáo kiếm sống, cũng có thể có được bao nhiêu tiền cơ chứ?

Không đáng để suy nghĩ!

Buổi chiều, Hoàng Tư Bác tới công ty.

Mặc dù nói, Bùi Khiêm không thường xuyên truy hỏi, nhưng Hoàng Tư Bác vẫn hiểu rất rõ trong lòng.

Cầm 1 triệu này cũng không thể muốn tiêu hết thế nào thì tiêu thế ấy, có rất nhiều chuyện vẫn cần họp trước với tổng giám đốc Bùi thì tốt hơn, không thể phụ sự bồi dưỡng và tín nhiệm của tổng giám đốc Bùi!

Sau khi ôn chuyện xưa cũ cùng mọi người trong công ty, đặc biệt là Tiểu Lữ xong, Hoàng Tư Bác dẫn một người trẻ tuổi, dáng vẻ giống sinh viên tiến vào phòng khách!

“Tổng giám đốc Bùi, vị này là đạo diễn mà ta mời tới, sinh viên năm bốn chuyên ngành đạo diễn trường Đại học Hán Đông, tên là Chu Tiểu Sách.”

Hoàng Tư Bác nhiệt tình giới thiệu.

“Chào tổng giám đốc Bùi!” Dường như tinh thần và trạng thái của Chu Tiểu Sách đều ổn, không có cảm giác hồi hộp hoặc gò bó, rất nhiệt tình.

Tổng giám đốc Bùi vừa nghe nói là sinh viên năm bốn thì rất vui vẻ.

Một đạo diễn xuất thân từ đào tạo chính quy tới đây, thì Bùi Khiêm phải nghĩ cách làm thế nào để bới móc tật xấu rồi từ chối hắn.

Giờ thì hay rồi, cho dù là một sinh viên chuyên ngành đạo diễn thì khoảng cách đảm nhận trọng trách thực sự vẫn còn xa tới một trăm lẻ tám nghìn mét nữa kia!

Công việc của đạo diễn rất phức tạp.

Rất nhiều đạo diễn vẫn luôn chịu đựng cho tới ba mươi, bốn mươi tuổi mới có sự nghiệp, hơn nữa còn được gọi là đạo diễn trẻ.

Một sinh viên năm bốn, có thể làm nên sóng gió gì chứ?

“Nghe nói các ngươi muốn quay một video ngắn, vậy đã xác định được đề tài quay hay chưa?” Bùi Khiêm mỉm cười, hỏi.

Hoàng Tư Bác gật đầu: “Xác định rồi. Tổng giám đốc Bùi, chúng ta muốn quay ngươi!”

Bùi Khiêm suýt nữa còn tưởng bản thân mình nghe nhầm.

“Quay ta?”

“Ta có gì tốt để mà quay?”

Hoàng Tư Bác cười: “Thực ra đây là ta tự cho mình là đúng. Ta cảm thấy tổng giám đốc Bùi là người muốn tạo lên huyền thoại, bản thân ngươi chính là một đề tài rất hay rồi!”

“Đương nhiên ta không hiểu nội dung cụ thể, phải do đạo diễn Tiểu Chu phụ trách rồi. Đạo diễn Tiểu Chu, ngươi nói suy nghĩ của mình cho tổng giám đốc Bùi đi.”

“Ấy, được.” Đạo diễn Chu Tiểu Sách tiếp lời. “Ta cũng nghe anh Hoàng kể về câu chuyện của ngươi và cảm thấy đây là một tư liệu sống rất hay, nên dự định quay một số câu chuyện thú vị trong công việc hàng ngày của ngươi.”

Bùi Khiêm không khỏi bối rối: “Trong công việc hàng ngày của ta… có chuyện thú vị à?”

Hắn suy nghĩ kỹ lại, công việc của mình có chuyện gì thú vị nhỉ?

Làm biếng có tính không?

Quá trình phát triển của một game mất tròn hai tháng, số lần đến công ty chỉ đếm trên đầu ngón tay?

Chẳng có gì đáng để quay!

Thế thì tại sao Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách vẫn muốn quay?

Chẳng lẽ là muốn xu nịnh ta ư?

Ừm… phần lớn là vậy rồi…

Thật ra Bùi Khiêm không nghĩ cách chống cự ra sao, được tâng bốc, thổi phồng, ai mà không thích cơ chứ?

Mất tiền là được!

Đề tài này nhàm chán, cũng có nghĩa là phim ngắn được quay không có tiếng vang, quảng cáo không đúng lúc cũng không có cách nào hợp tác quảng bá với các trang web, tỷ lệ thua lỗ rất lớn.

Nghe ra thật là thuận lợi.

Chu Tiểu Sách vội vàng nói: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi không cần lo lắng về vấn đề lấy tư liệu. Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cao hơn cuộc sống, khi ta quay sẽ thêm vào một số kỹ thuật xử lý nghệ thuật hóa, để biểu tượng hóa hình tượng của ngươi.”

“Đương nhiên có thể sẽ phải sử dụng một số phong cách và tình tiết đặc sắc, việc này thìchờ cảm hứng khi bấm máy quay vậy.”

Chu Tiểu Sách lải nhải nói một loạt các thuật ngữ chuyên ngành, có hơi lan man, cảm giác như thói quen nghề nghiệp.

Bùi Khiêm khẽ cau mày.

Luôn có cảm giác hơi kỳ lạ, cảm thấy quen thuộc.

Nhưng lại tạm thời không nhớ ra được, cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu.

Trái lại, hắn không có quá nhiều ý kiến với đề tài này, dù sao chỉ cần không kiếm ra tiền là được.

Hết chương 120.
Bình Luận (0)
Comment