Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1180 - Chương 1180. Đỉnh Cao Nhất Của Tính Nghệ Thuật Game Một Người Chơi Trong Nước

Chương 1180. Đỉnh cao nhất của tính nghệ thuật game một người chơi trong nước
Chương 1180. Đỉnh cao nhất của tính nghệ thuật game một người chơi trong nước

“Đây là vì người nghèo chỉ thấy được nỗ lực bên ngoài của người giàu, lại bỏ qua những ưu đãi về tài nguyên sau lưng người giàu. Rất nhiều người nhà giàu thổi phồng ‘tài phú ngoài việc cố gắng là không’ của bản thân, nói bản thân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, mà người nghèo vẫn tin, vì sao vậy? Là vì người nghèo không có cách nào biết được mối quan hệ của người giàu, cách tư duy của họ và bối cảnh giáo dục của họ,... đã cho họ lợi ích rất lớn.”

“Bao gồm kẻ giết người nghĩ người giàu là kẻ lừa đảo kia, cũng vì bản thân hắn tin người giàu, sau đó phát hiện người giàu chỉ nói một phần của sự thật thôi.”

“Nên, chiến lược định giá này chính là khuyến khích người giàu và người nghèo trải nghiệm cuộc sống của đối phương trong game, ra khỏi khu hiểu biết của mình, nhìn nhận vấn đề theo góc độ toàn diện hơn.”

“Cách làm này chính là phá vỡ bức tường thế giới ảo, bức tường thế giới ảo, dùng quyết sách trong hiện thực quyết định trải nghiệm trong game của ngươi, mà cách này chỉ có truyền tải nghệ thuật game mới có thể tạo nên được.”

“Thứ hai, vì sao tên tiếng Anh của game lại là Struggle?”

“Đây mới là chỗ tuyệt diệu của ngôn ngữ. Nếu đơn thuần là diễn tả hàm nghĩa của ‘Phấn Đấu’, thế thì Fight hoặc Strive sẽ hay hơn, hai từ này tích cực hơn, cũng phù hợp với ý nghĩa gốc của phấn đấu hơn.”

“Nhưng từ Struggle này, không những có ý là phấn đấu, mà còn có nghĩa là đấu tranh, chiến đấu. Kết hợp bối cảnh câu chuyện bằng tiếng Anh, rất dễ phát hiện ra hai kiểu: Người giàu phấn đấu, người nghèo đấu tranh.”

“Sau khi giải thích lớp nghĩa này rồi quay về xem thử từ tiếng trung ‘Phấn Đấu’ này, sẽ thấy dính đến ý trào phúng, người sẽ biết, tuy đều là phấn đấu, nhưng phấn đấu của người giàu và phấn đấu của người nghèo vốn không cùng một thứ.”

“Phấn đấu của người giàu là mây mù mịt, muốn phấn đấu thì bay lên cao, không muốn phấn đấu thì nằm đó, nhưng dù thế nào vẫn ở trên mây cao.”

“Mà phấn đấu của người nghèo là không ngừng sa vào vũng lầy, cố gắng phấn đấu cũng chỉ khiến bản thân đừng rơi xuống nhiều hơn, một khi dừng lại sẽ bị vũng lầy cắn nuốt ngay.”

“Thứ ba, vì sao nhân vật trong game phải có gương mặt như vậy?”

“Lúc chơi game mọi người sẽ phát hiện, người giàu đều đẹp trai tuấn tú, sạch sẽ đẹp đẽ, mà người nghèo thì khác, đều phù hợp với ấn tượng khuôn mẫu của chúng ta đối với kiểu người này.”

“Thậm chí phong cách vẽ của game đối với vẻ ngoài, thần thái và biểu cảm nhân vật cũng rất khoa trương, khiến chúng không giống người sống, mà biết thành những vẻ mặt khuôn mẫu hóa.”

“Rõ ràng cái này không phù hợp với đề tài game, vì để tài chủ nghĩa hiện thực cần có cảm giác hiện thực, phải làm thật chân thật, mà nhân vật khuôn mẫu hóa, biểu hiện mỹ thuật khoa trương sẽ làm giảm đi tính chân thật.”

“Một là, nó làm giảm cảm giác khó chịu của người chơi, mặt khác, nó cũng khiến người chơi không ám ảnh với góc nhìn của nhân vật quá, có thể nhìn nhận vấn đề với tâm thái thoải mái hơn, ở góc độ cao hơn.”

“Khuôn mẫu hóa là cô đọng hình tượng nhân vật, đồng thời cô đọng câu chuyện của ‘Phấn Đấu’.”

“Trong game dùng từng mẫu mặt để thể hiện cho loại người nào đó, mà game cũng dùng cuộc sống của người nghèo, cuộc sống của người giàu để phản ảnh tất cả cuộc sống người giàu, người nghèo.”

“Mà cách tuyên truyền giống nhau, rõ ràng cũng thể hiện cách biểu đạt ngầm đầy ý nghĩa tượng trưng.”

“Thứ tư, vì sao game chỉ có một kết cục duy nhất, vả lại cũng không thể thay đổi?”

“Người giàu chọn thế nào cũng bị giết, mà người nghèo chọn thế nào cũng rơi vào vòng luẩn quẩn của nghèo đói.”

“Khi bắt đầu, ta cảm thấy đây là cách nghĩ quan niệm về số mệnh, nó đang ám chỉ, dù người ta có nỗ lực đến mấy cũng không thể thay đổi số mệnh của bản thân.”

“Nhưng chẳng mấy chốc ta đã ý thức được, rõ ràng đây là sai lầm.”

“Nguyên nhân rất đơn giản, vì người chế tác game này là tổng giám đốc Bùi, hắn không thể là người tin vào quan niệm về số mệnh!”

“Tuy ta và tổng giám đốc Bùi chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ cần là người hiểu câu chuyện bên trong đều rất rõ, tổng giám đốc Bùi và người giàu trong game khác nhau, hắn là người đi lên từ hai bàn tay trắng thật!”

“Bắt đầu từ ‘Con Đường Sa Mạc Cô Độc’, đến từng game thành công, rồi từng sản nghiệp, chúng ta có thể thấy rõ sự trỗi dậy của Đằng Đạt trong hai năm qua, mà dù chúng ta cố gắng thế nào cũng không tìm được dấu hiệu rót vốn vào nào, tất cả dấu vết đều chứng minh, tổng giám đốc Bùi sinh ra trong một giai cấp làm công ăn lương bình thường, hoàn toàn là bước từng bước, đi lên từ bàn tay trắng.”

“Bản thân tổng giám đốc Bùi chính là người dựa vào bản thân để thay đổi cuộc sống, sao có thể cổ xúy cho suy nghĩ của quan niệm số mệnh được?”

“Cái này giống như học bá chăm chỉ học tập, môn nào cũng thi được 100 điểm, ngày nào cũng nói với người học tập vô ích, ngươi tin không?”

“Nếu động não một chút sẽ biết cách nhìn này hoàn toàn không ổn!”

“Thế vì sao game chỉ có một kết cục không thể thay đổi?”

“Giống như trước đó ta đã nói, trong game dung cuộc sống một người giàu, một người nghèo để phản ánh cuộc sống tất cả người nghèo, tất cả người giàu.”

“Cuộc sống của mỗi người đều khác nhau, người nghèo và người nghèo, người giàu và người giàu, khác biệt giữa chúng cũng rất lớn, nên một khi đưa ra nhiều kết cục, sẽ làm loãng ý nghĩ game muốn truyền tải.”

“Game cưỡng chế quy định một kết cục duy nhất cho người nghèo và người giàu, có hai khía cạnh cần suy nghĩ.”

“Thứ nhất, giống như hầu hết các câu chuyện và điện ảnh, một kết thúc duy nhất có thể đảm bảo tính toàn vẹn cả câu chuyện, khiến ý tưởng của người sáng tạo có thể truyền đạt đầy đủ.”

“Nếu không giới hạn kết cục, không thể khiến mở đầu thể làm game có kết thúc và mở đầu tương ứng với nhau.”

“Người giàu tốt bụng có kết thúc bi kịch, người giàu tốt bụng cũng có kết thúc bi kịch, câu chuyện sẽ càng có sức hút hơn, mà nếu dùng kết cục viên mãn, sức hút của câu chuyện bị nhạt đi, ý tưởng người sáng tạo muốn truyền đạt sẽ chệch hướng.”

Hết chương 1180.
Bình Luận (0)
Comment