Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1181 - Chương 1181. Đỉnh Cao Nhất Của Tính Nghệ Thuật Game Một Người Chơi Trong Nước (2)

Chương 1181. Đỉnh cao nhất của tính nghệ thuật game một người chơi trong nước (2)
Chương 1181. Đỉnh cao nhất của tính nghệ thuật game một người chơi trong nước (2)

“Thứ hai, đây là ‘quan niệm số mệnh’ ở cấp bậc cao hơn, nó không phải nhất mạnh con người không thể thay đổi số mạng bản thân, mà nhấn mạnh ở môi trường xã hội thế này, lựa chọn của mỗi cá thể đều không thể thay đổi cả giai cấp.”

“Người giàu có thể chết, cũng có thể an hưởng tuổi già, thậm chí đã số người già đều sẽ an hưởng tuổi già. Nhưng hận thù giữa giai cấp đã hình thành, thù hận của ngưòi nghèo đối với người giàu đã không thể thay đổi rồi, thế ‘giết chết người giàu’ sẽ biến thành chuyện hiển nhiên, có điều khác biệt là ‘ai giết người giàu’, ‘giết người giàu nào’.”

“Người nghèo có thể nghịch chuyển thành người giàu có, cũng có thể phá sản trở về làm ăn mày, nhưng mối quan hệ giữa người giàu và người nghèo vẫn không đổi, giống như trong game, nếu người nghèo mãi mãi bị người giàu bóc lột bằng nhiều cách, thế người nghèo mãi nghèo sẽ là chuyện hiển nhiên, dù có ngoại lệ, nhưng xem xét tổng thể, sẽ ngày càng khó giải quyết.”

“Nên game cố ý khóa kết cục, để chúng ta lần lượt vượt qua các nhánh phụ trong game, đưa ra các lựa chọn khác nhau, tìm ra câu chuyện ẩn sau hai phiên bản… cuối cùng không thay đổi được gì.”

“Vì sao chúng ta không thay đổi được kết cục? Vì cơ chế game đang hạn chế chúng ta.”

“Mà suy rộng ra một chút chính là người nghèo trong game không thể thay đổi cuộc sống của mình qua việc phấn đấu, là vì cơ chế game của cả xã hội đang hạn chế hắn.”

“Ở đây, bức tường thế giới ảo của game bị phá vỡ: Trong quy tắc đặt ra của game, dù ngươi cố gắng thế nào cũng sẽ không trở thành người thắng cuộc thật sự.”

“Thứ năm, trong game chỉ có một thương hiệu trang phục xuất hiện đi xuất hiện lại, chứng tỏ điều gì?”

“Rất nhiều người đều thấy được thương hiệu xa xỉ này, cũng chính là biểu tượng màu vàng ‘ll’ kia. Đây là thương hiệu duy nhất xuất hiện trong game, là cha của nhân vật chính nhà giàu quản lý, thương hiệu xa xỉ nhân vật chính nhà giàu được kế thừa, cũng xuất hiện trên người nhiều nhân vật.”

“Xét từ góc độ game, trí nhớ của người chơi có hạn, nếu làm hai thương hiệu, rất có thể sẽ nhầm lẫn, nên tốt nhất là chỉ làm một thương hiệu đại diện sản phẩm xa xỉ, mà không có biểu tượng là sản phẩm bình dân. Đây là ý cơ bản của thiết kế game: Định luật dao cạo Occam’s, dùng cách đơn giản nhất để diễn đạt nội dung nào đó.”

“Nhưng biểu đạt thế này lại hoa hợp với từng khía cạnh của game một cách vô cùng thần kỳ, nó không chỉ là vật trang trí.”

“Mọi người có chú ý đến sự khác biệt cực lớn của phiên bản người giàu và người nghèo không? Phiên bản người giàu, dù ngươi lựa chọn thế nào, chỉ chuyển từ kiểu thành công này sang kiểu thành công khác. Mà phiên bản người nghèo, người chỉ chọn sai một cái sẽ tạch ngay, chào đón kết cục tuần hoàn đói nghèo trước thời hạn.”

“Khác biệt ở đây là gì? Thật ra trong game đã ám chỉ rồi, ở con số.”

“Đối với người nghèo, sinh ra là một dãy số dài, phải tính toán cẩn thận mới có thể duy trì mắt xích cuộc sống được vận hành liên tục. Một khi con số nào đó có sai sót, sẽ dẫn đến phản ứng liên hoàn, khiến cả chuỗi sụp đổ, khiến tất cả cố gắng trước đó về con số không.”

“Ngược lại là người giàu, dù chọn thế nào, không cần biết tiêu bao nhiêu tiền cũng sẽ được bổ sung số tiền nhiều hơn.”

“Nên, cơ chế game vẫn luôn kiểm soát số tiền trong game, liên tục đưa người nghèo phấn đấu ‘về quỹ đạo đúng đắn’, cố gắng để số tiền về không, cuối cùng chào đón kết cục duy nhất.”

“Vì thu nhập của người nghèo tăng lên, chi tiêu của hắn cũng liên tục tăng lên? Có người cảm thấy là vì rất nhiều người nghèo thiếu ý thức quản lý tài chính, bị chủ nghĩa tiêu hoang tẩy não. Nhưng chúng ta phải chú ý, rất nhiều chi tiết trong game, ta vốn không có quyền chọn.”

“Ví dụ như vì sao người nghèo phải tiêu một tháng lương để mua một bộ đồ vest xa xỉ, một thắt lưng da và một cặp công văn? Hắn cần mấy thứ này thật sao? Thứ rẻ hơn không thể dùng được sao?”

“Đúng vậy, yêu cầu của hắn thật.”

“Vì trong môi trường game, nếu hắn mặc đồ rẻ tiền sẽ bị đồng nghiệp và người xung quanh từ chối và cô lập, hắn mãi mãi không thể hòa nhập vào thế giới kia.”

“Đây là lí do vì sao nhiều người cần duy trì ‘thể diện’, vì thể diện không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà còn là vấn đề lợi ích hiện thực.”

“Không sai, đây chính là chủ nghĩa tiêu dùng chúng ta biết.”

“Mà thương hiệu xa xỉ này chính là tập hợp của chủ nghĩa tiêu dùng, là cái mác cụ thể.”

“Trong game, dù là người nghèo hay người giàu đều mặc thương hiệu này, chỉ có người không mặc nó, là người lang thang, không có nhà để về.”

“Một khi nhân vật nhà nghèo tìm được công việc tốt hơn, ắt sẽ thay đổi từ đầu đến chân toàn đồ xa xỉ, sống ở nhà tốt hơn, lái xe tốt hơn. Vì nếu ngươi không làm thế này, người xung quanh ngươi sẽ nhắc nhở ngươi liên tục bằng cách ác ý hoặc thiện ý.”

“Người có ác ý sẽ tránh xa ngươi, sẽ bài xích ngươi, không để cho ngươi bước vào giới, người có thiện ý sẽ nhắc nhở ngươi, sẽ nói cho ngươi biết vì sao ngươi cần những thứ này.”

“Nên, dù là nhân vật chính nhà nghèo hay người chơi đều không có lựa chọn khác, đây là thiết kế phá vỡ bức tường thế giới ảo.”

“Ngươi rất phẫn nộ, vì rõ ràng ngươi đã lựa chọn đúng, nhưng vẫn không kiếm được tiền, đúng vậy, nhân vật chính nhà nghèo trong game cùng tâm trạng với ngươi.”

“Mà trào phúng hơn nữa là, nhân vật nhà giàu từ đầu đến cuối đều không mặc đồ xa xỉ. Là vì hắn kỷ luật hơn sao? Không phải.”

“Vì hắn chính là còn của chủ tịch giàu có, hắn có xưởng tư nhân, hắn mặc đồ xa xỉ hay không thì có làm sao? Chẳng ai thắc mắc hắn mặc hay không. Hắn mặc là chuyện bình thường, là ủng hộ thương hiệu nhà, hắn không mắc là có đức tính tốt đẹp đơn giản.”

“Những khuôn sáo đối với người nghèo, vốn không tồn tại đối với người giàu, vì dù người giàu lựa chọn thế nào, có hào quang đặng biệt phù trợ, sẽ biến thành kiểu đức hạnh tốt đẹp.”

Hết chương 1181.
Bình Luận (0)
Comment