“Thậm chí nghĩ kỹ hơn, người giàu không mặc đồ xa xỉ, lại thu hoạch từ người nghèo một khoản không giới hạn bởi lợi nhuận kếch xù của thương hiệu này, người giàu liều mạng cổ xúy chủ nghĩa tiêu dùng, cảm giác phẩm chất của xa xỉ phẩm, khiến ngươi cảm thấy hình như mình dùng đồ sang xịn mịn thì có thể sở hữu cuộc sống như người có tiền, thậm chí khiến cả đám đông có cùng ý thức, sẽ bài xích những người nghèo không mặc đồ xa xỉ, điều này tạo ra chiếc lồng giam cho người nghèo, xác định người nghèo không thể phá vỡ quy tắc game, chọn thế nào thì người giàu vẫn thắng.”
“Cái này giống như gieo xúc xắc, người nghèo liều để lấy may, còn người giàu thì dù gieo thế nào, mỗi mặt đều là sáu điểm.”
“Thứ sáu, trong game thật sự chỉ có hai giai cấp sao?”
“Rõ ràng không phải.”
“Tin rằng có rất nhiều người đang dốc sức tìm mối liên hệ giữa nhân vật chính nhà giàu và nhân vật chính nhà nghèo, thậm chí còn cảm thấy nhân vật chính nhà giàu bị nhân vật chính nhà nghèo, hoặc con của tên nhà nghèo giết chết.”
“Nhưng game đang liều mạng phủ nhận điều này, ngươi không tìm được bất kỳ mối liên hệ giữa người nghèo và người giàu cả.”
“Vì sao? Vì đây không phải vòng tuần hoàn kín.”
“Thực tế trong game còn có giai cấp thứ ba, là ‘người không có nhà để về’. Ngươi sẽ phát hiện, nó là mắt xích liên kết vòng tuần hoàn kín, trên thực tế chúng tồn tại từ đầu đến cuối game, nơi nào cũng có.”
“Mở đầu và kết cục của phiên bản người giàu, ép buộc mẹ vai chính và giết vai chính đều là người vô gia cư.”
“Mở đầu và kết cục của phiên bản người nghèo, cha vai chính cố gắng để vai chính không biến thành người vô gia cư, nên vai chính cảm kích cha hắn, mà vai chính phấn đấu cả đời, lừa con trai mình tiếp tục phấn đấu, cũng đều để mình và con không thành người vô gia cư.”
“Giống như ví dụ của ta trước đó, trong game này, không những có người giàu ở tận mây cao và người nghèo khổ sở vùng vẫy trong bùn lầy, mà còn có người vô gia cư đã bị bùn lầy cắn nuốt sạch sẽ.”
“Từ lúc bắt đầu người nghèo đã nói cho chúng ta biết, mấy người dưới đáy bùn là những kẻ thôi học từ trung học, là tội phạm trong tù, là kẻ điên và ăn xin trên đường, cầm cứu trợ xã hội đến chết, tay chân khỏe mạnh cũng chỉ có thể trở thành kẻ lang thang đầu đường xó chợ.”
“Một khi người nghèo bỏ cuộc, sẽ biến thành người không nhà để về, nên mới cần cố gắng vùng vẫy trong vũng bùn. Vùng vẫy đấu tranh, chưa chắc có thể bò lên, nhưng không vùng vẫy chắc chắn sẽ chìm xuống.”
“Từ bỏ càng nhanh, chìm xuống càng nhanh.”
“Nên vì sao nhân vật nghèo muốn nói mấy câu đó với con? Chẳng lẽ hắn không biết mình bị lời nói hoang đường của cha lừa dối cả đời sao?”
“Có lẽ, trong lòng hắn cảm thấy con mình sẽ khác, có lẽ, hắn không thể không buông lời gian dối.”
“Vì nếu hắn nói với con mình, phấn đấu cũng vô dụng, thế con hắn sẽ trầm luân luôn, thành một người không nhà để về, mà nhân vật chính rất rõ, cuộc sống đó thê thảm thế nào.”
“Nên, vai chính nhà nghèo không có lựa chọn, chỉ có thể nói với con trai mình phải phấn đấu. Nếu xem xét từ kết quả, phấn đấu kiểu này không có ý nghĩa gì cả, vì nó không thể khiến ngươi lên mây được; Nhưng nếu nhìn xuống vũng lầy, ngươi biết phấn đấu thế này có ý nghĩa, chí ít nó khiến ngươi không sa lầy.”
“Về người giàu thì sao?”
“Nhân vật chính nhà giàu lúc sinh ra suýt nữa chết, nhưng từ đầu chí cuối hắn không tin lời cha mình, hắn làm bạn với người nghèo, hắn cố gắng viết sách, muốn giúp những người nghèo kia thay đổi vận mệnh của bản thân.”
“Nhưng hắn cũng ý thức được, người ép buộc mẹ mình không phải người nghèo mà là người vô gia cư; người giết chết hắn cũng không phải người nghèo mà là người vô gia cư, hắn có thể làm bạn với người nghèo ở trung học đại học, nhưng không thể đi nhìn người ăn xin ở trên đường nhiều.”
“Nên, hắn nghĩ người giàu có thể làm bạn với người nghèo, cái này đúng; nhưng hắn không ý thức được, khó lý giải thật sự và biến thành hai kiểu lại là người giàu và người vô gia cư, mà người nghèo chỉ là bề nổi hắn có thể thấy ở vũng lầy mà thôi, vả lại còn có ngày càng nhiều người đang dần mục rữa trong vũng lầy, hắn đang trên mây nào thấy được.”
“Mỉa mai nhất là ở chỗ, người nghèo biến thành người vô gia cư là do quy luật game người giàu đặt ra.”
“Nên, người vô gia cư kia nói nhân vật chính nhà giàu là kẻ lừa đảo, vì nhìn từ góc độ của người vô gia cư, người này vừa cổ vũ phấn đấu, vừa cướp đi tất cả của mình.”
“Mà nhân vật chính nhà giàu mãi mãi cũng sẽ không hiểu điều này.”
“Thứ bảy, trong game, quan hệ người nghèo và người giàu chỉ có một loại, thế thì tổng giám đốc Bùi muốn biểu đạt bao nhiêu kiểu quan hệ giữa người nghèo và người giàu đây?”
“Đây là vấn đề cuối cùng, cũng là nội dung cuối cùng người chế tác game muốn biểu đạt.”
“Thật ra đối với nội dung của khía cạnh này, tổng giám đốc Bùi đã từng truyền tải từ trước rồi.”
“Mọi người còn nhớ bộ điện ảnh ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ không? Đó là hoàn cảnh bi thảm hơn cả ‘Phấn Đấu’.”
“Có thể biết được, xã hội trong ‘Phấn Đấu’ phát triển thêm mấy chục năm nữa sẽ thành ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’.”
“Trong ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’, cuối cùng có một phiên ngoại, có người đã ném một khẩu súng vào phòng vai chính. Hàm ý này rất rõ ràng, khi mâu thuẫn xã hội đạt đến mức độ như ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’, người nghèo chỉ có lựa chọn duy nhất.”
“Mà trong ‘Phấn Đấu’ lại không có lựa chọn thế này, vì môi trường mô tả của chúng nó khác nhau, trong điểm biểu đạt cũng khác nhau.”
“Đấu tranh bạo lực không thể chữa bách bệnh, không phải lựa chọn tốt đẹp nhất trong bất kỳ tình huống nào. Trong môi trường của ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’, có thể đây là một lựa chọn, nhưng trong ‘Phấn Đấu’, không có chỗ cho khả năng này tồn tại. Chúng ta có thể tưởng tượng, dù người nghèo này chọn đấu tranh, cũng không tránh khỏi trở thành hung thủ giết người ‘dối trá’ kế tiếp bị nhốt, bị muôn nghìn người kết hợp với nhau chỉ trích, lên án, chỉ khiến hoàn cảnh bản thân trở nên khốn đốn hơn thôi.”