Đối với những điều này, Hà An thật sự không biết nhiều.
Bởi vì đến giờ mới ngừng, những ngành công nghiệp thực đó của Đằng Đạt, cơ bản đều tập trung ở Kinh Châu, cùng lắm cũng chỉ phát triển tới tỉnh Hán Đông, không hề tới cạnh Hà An.
Mà Hà An lại không sinh sống ở Kinh Châu, sự hiểu biết về các ngành công nghiệp như Takeaway Netfish, chung cư Sloth, Thác Quản Fitness,...Đương nhiên là đã ít lại càng ít.
Cho nên, Hà An xem một cách nghiêm túc.
……
“Trước khi bắt đầu giải thích, đầu tiên ta muốn đưa ra một khái niệm có vẻ khá sốc:”
“Quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish, chung cư Sloth, Palpitation Hotel, máy nâng hoàn toàn tự động, Thác Quản Fitness, thậm chí bao gồm cả lắp ráp máy tính ROF, điện thoại OTTO, Nghịch Phong Logistics... tất cả đều là phần mở rộng của khái niệm biểu đạt trong game ‘Phấn Đấu’.”
“Ta biết, điều này nghe có vẻ khó chấp nhận, mọi người nghe ta từ từ giải thích.”
“Vấn đề cuối cùng đại thần Hà An nói trong Weibo dài là: Tổng giám đốc Bùi muốn nói lên quan hệ giữa người nghèo và người giàu, tổng cộng có ba loại, theo thứ tự là: ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’, ‘Phấn Đấu’ và thế giới hiện thực.”
“Vấn đề nan giải của ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ và ‘Phấn Đấu’, có thể hiểu trong hiện thực, game này để cho chúng ta biết rằng, chuyện chúng ta cảm thấy là hiển nhiên, thực ra chính là một hạnh phúc rất lớn.”
“Đây là biểu hiện ‘Phấn Đấu’ đã phá vỡ bức tường vô hình.”
“Nhưng có vài người không phải rất đồng ý với chuyện này, cảm thấy quá miễn cưỡng khi đặt thế giới hiện thực ngang hàng với ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ và ‘Phấn Đấu’.”
“Thật ra điều này có thể hiểu được.”
“Bởi vì ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ là một bộ phim, ‘Phấn Đấu’ là một game, tổng giám đốc Bùi khắc họa chi tiết trong đó một cách cẩn thận, mỗi một khán giả, người chơi thấy được, đều có thể hoặc nhiều hoặc ít, đạt được thông tin gần giống nhau.”
“Nhưng trong cuộc sống hiện thực, tình huống mỗi người phải đối mặt khác nhau, thông tin mọi người nhận được từ trong ‘hiện thực’ ngược nhau hoàn toàn.”
“Một số người thông qua sự phấn đấu của mình thay đổi vận mệnh, có vài người lại không có; một số người nhìn thấy mặt dịu dàng của thế giới này, nhưng cũng có những người nhìn thấy mặt ác nghiệt của thế giới.”
“Cho nên, cách chúng ta nhìn về thế giới hiện thực, đương nhiên cũng khác xa một trời một vực.”
“Và điều ta muốn nhấn mạnh chính là, thực ra tổng giám đốc Bùi cũng đã từng biểu đạt cách nhìn của hắn đối với thế giới hiện thực, chỉ là đa số mọi người đều không chú ý tới.”
“Tại sao vậy? Mọi người nhìn tiêu đề của ta: Người Biểu Đạt Thầm Lặng.”
“Cách biểu đạt này, là biểu đạt thầm lặng, sẽ không nói ra một cách rõ ràng, mà phải dựa vào bản thân mình để lĩnh ngộ.”
“Được rồi, tiếp theo mời mọi người bấm vào liên kết thứ hai trong phần tóm tắt cảu video, đọc thật kỹ nội dung biểu đạt trong bản diễn thuyết cho học sinh khó khăn ở trường cũ của hắn.”
“Ba, hai, một.”
“Được rồi, ta tin mọi người đều đọc hiểu. Tổng giám đốc Bùi quyên góp mười lăm triệu cho những học sinh khó khăn này, và mục đích của bản diễn thuyết, là nói muốn nói với những học sinh khó khăn, hãy sử dụng tốt số tài sản này.”
“Nhưng, tổng giám đốc Bùi cũng không hề nhấn mạnh ‘tiết kiệm’, mà nhấn mạnh vào ‘sự tập trung’.”
“Thực ra, đây chính là quan điểm tài sản của bản thân tổng giám đốc Bùi. Mặc dù hắn không đồng ý với chủ nghĩa tiêu dùng, những cũng không cho rằng ‘keo kiệt’ là tốt.”
“Lúc đối mặt với vấn đề quan điểm tài sản này, rất nhiều người dễ dàng đi tới hai thái cực hoàn toàn khác nhau:”
“Một kiểu cho rằng, tận hưởng thú vui trước mắt là tốt nhất, tiền lương vừa tới tay đã lập tức tiêu hết, thậm chí còn dùng thẻ ngân hàng để trả trước, mua thứ hoàn toàn vượt khỏi năng lực tiếp nhận của bản thân mình.”
“Còn loại người còn lại cho rằng, liều mạng gom tiền là tốt nhất, nghĩ mọi cách để tích góp từng chút một, rõ ràng là có tiền, nhưng lại sống như một tên ăn mày, trái lại đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.”
“Hiển nhiên, hai suy nghĩ cực đoan này đều là sai lầm.”
“Và bản diễn giảng của tổng giám đốc Bùi nói với chúng ta rằng, đối với mỗi người mà nói, thực ra thứ quý giá nhất của chúng ta không phải là tiền, mà là sự chú ý!”
“Chỉ cần vận dụng thật tốt sự chú ý của chúng ta, đương nhiên chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn; Ngược lại, nếu chúng ta quá quan tâm tới mấy lợi ích nhỏ mà lãng phí sự chú ý của mình, vậy chính là vì nhỏ bỏ lớn.
“Vậy có thể sẽ có người hỏi, bản diễn giảng đó cùng với video kỳ này, và game ‘Phấn Đấu’ có quan hệ gì?”
“Đương nhiên là có.”
“Nội dung của bản diễn giảng này, cộng thêm tất cả ngành công nghiệp của tổng giám đốc Bùi, thực ra là nội dung bổ sung cho phần còn thiếu trong ‘Phấn Đấu’, là đang muốn nói với chúng ta, trong cuộc sống hiện thực, rốt cuộc cái gì mới là ‘Phấn Đấu’?”
“Lúc đối mặt với vấn đề về ‘Phấn Đấu’ này, rất nhiều người cũng sẽ đi theo hai thái cực hoàn toàn ngược nhau.”
“Một kiểu người cho rằng, phấn đấu là chuyện vô nghĩa, phấn đấu cũng chẳng thay đổi được điều gì, chi bằng qua loa cho xong chuyện, hôm nay có rượu thì hôm nay say, chuyện ngày mai thì để mai rồi nói.”
“Còn kiểu người còn lại cho rằng, chỉ cần liều mạng phấn đấu thì chắc chắn sẽ có được cuộc sống mình muốn, chứ chưa bao giờ hỏi phương pháp phấn đấu của mình có đúng hay không.”
“Hai lối suy nghĩ này, hiển nhiên cũng là sai lầm.”
“Trước khi trả lời vấn đề này, ta bổ sung thêm một điểm: đại thần Hà An đã chỉ ra, một trong những nguồn gốc bi kịch của người nghèo trong game ‘Phấn Đấu” nằm ở “chủ nghĩa tiêu dùng” và “thuế IQ”, người nghèo cố gắng bò lên vị trí của một tầng lớp trung lưu giả tạo, nhưng tài sản khó khăn lắm mới kiếm được lại bị chủ nghĩa tiêu dùng thu hoạch, cuối cùng lại rơi vào vòng lặp nghèo khổ.”
“Ở trong game ‘Phấn Đấu’, chủ nghĩa tiêu dùng đã khống chế toàn bộ xã hội, cho nên người nghèo trong game không còn lựa chọn nào khác; Nhưng trong cuộc sống hiện thực, chủ nghĩa tiêu dùng vẫn chưa biến thành nhận thức chung của toàn xã hội, cho nên chúng ta phản kháng chủ nghĩa tiêu dùng, thì có thể không bị thu thập, có thể hoàn thành tích lũy ban đầu của tài sản.”