“Đối với điều này, cũng có rất nhiều người còn có nghi vấn, bởi vì đại thần Hà An không hề nói rộng ra, rốt cuộc chủ nghĩa tiêu dùng là gì.”
“Dựa theo định nghĩa bình thường, chủ nghĩa tiêu dùng chính là phần lớn hành vi của đa số người của xã hội, là theo đuổi tiêu dùng danh giá, khao khát được hưởng thụ và tiêu khiển vật chất không bị hạn chế, coi những thứ này là mục đích của cuộc sống và giá trị nhân sinh.”
“Nhưng ta tin, mọi người đều có cách nhìn của riêng mình đối với hai khái niệm “chủ nghĩa tiêu dùng” và “thuế IQ” này.”
“Rất nhiều lúc chúng ta sẽ phát hiện, khái niệm của “chủ nghĩa tiêu dùng” và “thuế IQ” mỗi người mỗi khác.”
“Một ví dụ rất đơn giản: hai gói khăn giấy, một túi năm đồng, túi còn lại hai mươi đồng, khăn giấy hai mươi đồng có phải là thuế IQ không?”
“Rất nhiều người cảm thấy rằng, nếu đều đã là khăn giấy, ngươi lặng tăng giá lên gấp bốn lần, đây không phải là đang làm nhục IQ của người khác sao?”
“Vậy nếu ta nói với ngươi, cái sau mềm mại, tỉ mỉ hơn cái trước, công nghệ phức tạp hơn, sẽ mang cho ngươi trải nghiệm tốt hơn thì sao? Ngươi còn cảm thấy đây là thuế IQ không?”
“Tương tự như vậy, đối với một người bình thường mà nói, một cái túi hàng hiệu mười mấy nghìn đồng có thể là thuế IQ, nhưng đối với một tỷ phú mà nói, túi hàng hiệu mười mấy nghìn đồng còn là thuế IQ không?”
“Ta nghĩ, rất nhiều người chưa nghĩ sâu vào vấn đề này.”
“Cho nên, có người vô cùng căm ghét chủ nghĩa tiêu dùng, những cũng có người cảm thấy cái này chẳng là gì cả, bởi vì của cần tài sản của mình có thể giúp mình mua giày hàng hiệu, túi hàng hiệu, vậy thì có thể mua.”
“Ở đây, ta không đánh giá đúng sai, chỉ suy đoán cách nghĩ của tổng giám đốc Bùi ở điểm này.”
“Nguyên nhân rất nhiều phản cảm về game ‘Phấn Đấu’ là, cho rằng nó chỉ đưa ra vấn đề, chỉ là nói suông, không đưa ra phương án giải quyết.”
“Đối với điểm này ta muốn nói: khoảng cách giàu nghèo là vấn đề muôn thuở của xã hội loài người, đến giờ cũng chưa có giải pháp hoàn toàn chính xáchy vọng người nào đó sẽ đưa ra một đáp án khiến mọi người đều hài lòng, điều này là không thể nào, cũng không thực tế.”
“Đối với vấn đề này, có lẽ mỗi người đều có suy nghĩ riêng, đưa ra đáp án của mình.”
“Nhưng thực ra tổng giám đốc Bùi đã đưa ra một đáp án cụ thể có tính khả thi, chỉ là mọi người không nhận ra mà thôi.”
“Quay lại quan điểm tài sản diễn tả trong bản diễn giảng trước đó của tổng giám đốc Bùi: Tài sản quý giá nhất của con người, chắc hẳn là sự chú ý. Còn làm thế nào để vận dụng số tiền trong tay một cách chính xác?”
“Cần phải dùng nó để thúc đẩy sự chú ý của bản thân.”
“Và tổng giám đốc Bùi đúng là đã làm như vậy.”
“Qua giải thích của giám đốc Lý ở trong chuyên mục phỏng vấn, và tấm hình đó của tổng giám đốc Bùi, mọi người nên hiểu, tổng giám đốc Bùi là người dàng tất cả thời gian để suy nghĩ. Hắn thực ra vẫn luôn thực hiện điều này: nếu là một tỷ phú, sự chú ý của hắn cũng là thứ quý giá nhất.”
“Còn cuộc sống bình thường của tổng giám đốc Bùi thì sao? Chúng ta đã thấy, hắn ở chung cư Sloth, ăn Takeaway Netfish, nhưng vẫn sẽ mặc âu phục hàng hiệu, đeo đồng hồ có tiếng, chỉ là giá trị của âu phục và đồng hồ đều có mức độ, so với giá trị con người của hắn, vẫn kém hơn rất nhiều.”
“Lúc này, có lẽ có người sẽ cảm thấy lời của tổng giám đốc Bùi nói rất mâu thuẫn:”
“Nhấn mạnh phải vận dụng tốt sự chú ý của bản thân, nhưng lại đang phát triển game phân tán sự chú ý của những người chơi;”
“Nhấn mạnh ngăn chặn chủ nghĩa tiêu dùng, nhưng lại mặc âu phục hàng hiệu, đeo đồng hồ đắt tiền.”
“Nhưng mọi người nghĩ kỹ xem, rốt cuộc đây có được coi là mâu thuẫn không? Nghĩ thông vấn đề này, thì tất cả đều có đáp án rồi.”
……
Thấy vậy, Hà An cũng không khỏi sửng sốt.
Hắn không ngờ, Kiều Lão Thấp lại suy vấn đề ra rộng tới mức này!
Từ góc độ Hà An, ngăn chặn chủ nghĩa tiêu dùng là không sai, nhưng ai lại có thể không bị chủ nghĩa tiêu dùng ảnh hưởng 100% chứ?
Như bản thân Hà An, hắn kiếm được tiền, cũng muốn mua biệt thự lớn, cũng muốn mua xe sang, nói một cách nghiêm túc, đây cũng là chủ nghĩa tiêu dùng.
Nếu hoàn toàn ngăn chặn chủ nghĩa tiêu dùng, có lẽ Hà An sẽ dùng tiền kiếm được để vận hành công ty, tạo ra giá trị lớn hơn, hoặc là đi làm từ thiệt, trợ giúp nhiều người hơn.
Nhưng hắn không làm được điều này, mà giữ lại khoản tiền lớn để hưởng thụ cuộc sống.
Cho nên, Hà An không hề hoàn toàn nói rõ vấn đề về “chủ nghĩa tiêu dùng” trong Weibo dài.
Hắn trong tiềm thức cảm thấy, cái gọi là chủ nghĩa tiêu dùng, thực ra là nhìn bình quân thu nhập của ngươi.
Nếu tiền lương một tháng của người nghèo là ba nghìn đồng, nếu không phải là gom tiền để mua xe thể thao, thì chính là bị chủ nghĩa tiêu dùng tẩy não; nhưng nếu là một tỷ phú, muốn mua xe sang thì mua, mua rồi cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của hắn.
Nhưng bản thân Hà An hiểu rõ, cách nói này hơi mâu thuẫn, không thể hợp lý được.
Nếu kết luận là “lúc không có tiền thì không thể mua túi hàng hiệu, có tiền rồi thì có thể mua”, dường như rất thiếu sức thuyết phục, còn sẽ khiến người khác cảm thấy điều này hơi kỳ thị người nghèo, như thể không xứng mua những thứ này.
Vậy thì sẽ lại rơi vào cạm bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng.
Cho nên, bây giờ những nội dung Kiều Lão Thấp nói, thực ra là rất nguy hiểm, nhất định phải có luận chứng chặt chẽ, không cẩn thận sẽ lật xe.
Nếu ngươi vạch trần sự thật là tổng giám đốc Bùi cũng mặc âu phục hàng hiệu, cũng đeo đồng hồ đắt tiền, vậy ngươi làm thế nào để thuyết phục người khác từ chối những thứ này?
Hà An có chút lo lắng, tiếp tục xem.
……
“Hiển nhiên, điều này không mâu thuẫn.”
“Trước đó ta vẫn luôn nhấn mạnh, mọi người đừng rơi vào trong lối suy nghĩ sai lầm là hoặc này hoặc kia.”