Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1212 - Chương 1212. Tổng Giám Đốc Bùi Ở Tầng Năm

Chương 1212. Tổng giám đốc Bùi ở tầng năm
Chương 1212. Tổng giám đốc Bùi ở tầng năm

“Chúng ta quả thực phải lợi dụng tốt sự chú ý của chúng ta, nhưng, loài người có thể đảm bảo trong toàn bộ thời gian, có thể nắm chắc tất cả sự chú ý của mình không thiếu một phút nào không?”

“Đương nhiên là không thể.”

“Cho nên bọn ta nhấn mạnh, chúng ta cần có hạn định tám giờ lầm việc, trong tám giờ này, chúng ta nghiêm túc làm việc, học tập, và ngoài tám giờ, chúng ta cũng cần được nghỉ ngơi và thả lỏng.”

“Cũng chính là phải kết hợp giữa làm và nghỉ.”

“Game, thực ra chính là thứ giúp chúng ta nghỉ ngơi và thư giãn. Cho dù là lối chơi game nổi bật, là game có tính nghệ thuật xuất sắc; Cho dù là game khiến người khác thoải mái cười to, hay là game khiến người khác có điều suy nghĩ, đối với chúng ta mà nói, đều có ý nghĩa.”

“Nên, game là thứ trung tính, ngươi dùng nó để thả lỏng tinh thần, làm việc tốt hơn? Hay đắm chìm bên trong, trốn tránh hiện thực? Đó là lựa chọn của bản thân ngươi.”

“Giống như tập đoàn Đằng Đạt trước giờ không cấm nhân viên chơi game, chẳng lẽ là khuyến khích nhân viên làm cá muối ở ẩn? Rõ ràng không phải, là đang khuyến khích nhân viên kết hợp làm việc và giải trí.”

“Nghỉ ngơi, thật ra là để làm việc tốt hơn.”

“Làm việc mệt rồi, chơi game thả lỏng chút đỉnh, khiến công việc nhận sau có hiệu quả hơn, thế này chẳng phải có thể tận dụng sức chú ý của bản thân tốt hơn sao?”

“Cuối cùng, vẫn rơi vào từ mấu chốt là ‘sự chú ý’.”

“Nên, tổng giám đốc Bùi nói làm game ‘Phấn Đấu’, game của hắn không phải để các ngươi đắm chìm, trốn tránh thực tại, mà để các ngươi vào thực tại tốt hơn, chấp nhận hiện thực.”

“Tương tư vậy, cách nhìn của tổng giám đốc Bùi về chủ nghĩa tiêu dùng, không phải nhấn mạnh thứ nào đó không thể mua, mua là thuế IQ, mà là nhấn mạnh làm rõ nhu cầu chân chính của bản thân.”

“Tổng giám đốc Bùi nghĩ, tài sản quý báu nhất là sức chú ý, mà quan điểm tài sản hợp lý chính là dùng tiền để thúc đẩy sức chú ý, làm chuyện có ý nghĩa, tạo ra giá trị lớn hơn.”

“Cái gọi là ‘ngăn chặn chủ nghĩa tiêu dùng’ cũng là đạo lý giống vậy. Không phải nói ngươi mua đồ đắt tiền là trả thuế IQ, dính vào chủ nghĩa tiêu dùng, mấu chốt là mục đích ngươi tiêu tiền là gì.”

“Đối với tổng giám đốc Bùi, là một ông chủ, lúc bàn chuyện làm ăn với người khác cần có thể diện nhất định nên hắn mua vest và đồng hồ thương hiệu nổi tiếng.”

“Nhưng mọi người quan sát tỉ mỉ ba bức danh họa thế giới sẽ phát hiện, vest hắn tới tới lui lui chỉ có hai bộ, đồng hồ đeo tay chỉ có một cái, toàn bộ đều duy trì mức thấp nhất của nhu cầu cá nhân.”

“Giống vậy, tổng giám đốc Bùi có tiền mua nhà sang, nhưng hắn không mua, hắn ở tại chung cư Sloth, dùng phong cách tối giản để giúp đỡ cho môi trường tư duy.”

“Hành động của tổng giám đốc Bùi chính là chú giải tốt nhất cho ‘ngăn chặn chủ nghĩa tiêu dùng’. Mỗi khoản tiêu xài của tổng giám đốc Bùi đều để thúc đẩy sức chú ý của bản thân, tạo ra giá trị lớn nhất.”

“Thế tổng kết lại một chút, ‘thuế IQ’ là gì?”

“Số tiền mỗi người nắm giữ trong tay là hữu hạn, ngươi cầm số tiền này mua túi hiệu, thế ngươi chẳng còn cách nào đi đầu tư hay học thêm kiến thức.”

“Nên, xem khoản tiền tiêu này rốt cuộc có phải là ‘thuế IQ’ không, có phải bị chủ nghĩa tiêu dùng tẩy não rồi không, mấu chốt là xem nó có thể đem đến cho ngươi thứ gì.”

“Nếu ngươi đi bàn chuyện làm ăn với người khác, mà không có vest, thế thì vô hình trung đang tạo ra trở ngại cho bản thân, lúc này ngươi mua một bộ vest thương hiệu sang trọng không phải thuế IQ.”

“Nhưng nếu ngươi là nhân viên chuyển phát nhanh, mặc vest sang trọng không những không tiện chuyển đồ còn dễ bị bẩn, thế ngươi mua vest sang chính là thuế IQ.”

“Nên, chúng ta phân tích tổng giám đốc Bùi, có thể biết được nội dung hắn muốn biểu đạt ngoài ‘Phấn Đấu’.”

“Hắn muốn thay đổi số mệnh bản thân, một là phải dựa vào tài sản tích lũy, ngăn chặn chủ nghĩa tiêu dùng, hai là phải dựa vào cố gắng phấn đấu.”

“Cốt lõi của việc ngăn chặn chủ nghĩa tiêu dùng không nằm ở việc bớt tiêu tiền, mà là mỗi phần tiền ngươi tiêu đều có thể nâng tầm bản thân, có thể tạo ra nhiều giá trị hơn, có thể dùng vào nơi thật sự hữu dụng với bản thân.”

“Cốt lõi của việc cố gắng phấn đấu, không phải ngu ngốc vùi đầu vào làm việc, phấn đấu làm cảm động bản thân, đi một mạch đến tối. Mà phải sử dụng sức chú ý của bản thân một cách thông minh, tư duy độc lập, tìm được phương hướng chính xác.”

“Ngươi tiêu tiền chơi game, xem, chỉ cần không trầm mê, mà dùng nó để điều chỉnh tâm trạng, làm việc tốt hơn, thậm chí có thể có được cảm ứng, thế mới có ý nghĩa.”

“Nên, mới là cái Tổng giám đốc Bùi muốn truyền đạt ngoài game ‘Phấn Đấu’ này qua cuộc sống hiện thực.”

“Hiểu được điều này mọi người mới phát hiện, tất cả sản nghiệp của tổng giám đốc Bùi, thật ra đều đang phản ảnh hai điều này với chúng ta mãi.”

“Về vấn đề ban đầu.”

“Vì sao ta nói, quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish, chung cư Sloth, Palpitation Hotel, máy nâng tự động, phòng tập thể hình Thác Quản, thậm chí bao gồm cả lắp ghép ROF, điện thoại OTTO, Logistics Nghịch Phong trước đó đều là một kiểu mở rộng của khái niệm game ‘Phấn Đấu’ này muốn truyền đạt?”

“Vì tất cả những sản nghiệp này đều có thể tóm lại hai điểm này.”

“Mấy sản nghiệp này trông có vẻ đắt hơn những sản phẩm cạnh tranh cùng ngành, nhưng thật ra chúng cho chúng ta trải nghiệm tốt hơn, ta tiêu nhiều tiền hơn thật, nhưng ta giữ được gì?”

“Giữ được sức chú ý!”

“Ví dụ như phòng tập thể hình Thác Quản, mỗi người đều biết rằng nó đắt hơn phòng tập thể hình bình thường rất nhiều, nhưng phòng tập thể hình bình thường, người cần tự giám sát mình, mỗi ngày rèn luyện, ăn uống hợp lý, có khi đến phòng tập phát hiện ra người tới lui như nêm, dụng cụ tập cũng phải xếp hàng, lãng phí thời gian của bản thân.”

“Nhưng phòng tập thể hình Thác Quản lại sắp xếp quá trình luyện tập và thực đơn cho ngươi, cũng đảm bảo mỗi lần người đến là có thể luyện tập ngay, như vậy ngươi có thể giảm bớt sức chú ý, dùng vào nơi cần thiết hơn.”

Hết chương 1212.
Bình Luận (0)
Comment