Tại sao ta không suy nghĩ đến hành động kiểu này sớm hơn nhỉ?
Bùi Khiêm vô cùng đắc chí trong lòng, kế hoạch đã thành!
“Vậy được, tổng giám đốc Bùi, chúng ta ký kết hợp đồng nhé!”
Chu Tiểu Sách lấy hợp đồng ra từ trong chiếc cặp trên lưng, đưa cho Bùi Khiêm.
“Ta xác định lại một chút, video ngắn các ngươi quay không tên là ‘Vạn Lần Không Ngờ Tới’ đúng không?” Bùi Khiêm ra vẻ hỏi bâng quơ.
Chu Tiểu Sách hơi bối rối: “Không mà.”
Bùi Khiêm yên tâm rồi.
Bùi Khiêm chú ý đến, túi sách của Chu Tiểu Sách vẫn còn rất nhiều hợp đồng, có lẽ là muốn tất cả những người được trả lương trong công ty đều phải ký một lượt.
Bùi Khiêm vốn muốn nói, có phải có chút chuyện bé xé ra to rồi không.
Nhưng lại nghĩ lại, nghiêm túc dựa theo trình tự lại không có vấn đề gì.
Hoàng Tư Bác nhận được một triệu này, chắc chắn là mỗi một khoản đều phải thật rõ ràng, ký hợp đồng định thù lao cho diễn viên, hợp tình hợp lý.
Nhưng…
Bùi Khiêm không ngờ rằng Chu Tiểu Sách một khi đến sẽ mang theo hợp đồng đến.
Tên công ty: Phòng làm việc Phi Hoàng.
Cái tên này là do Hoàng Tư Bác với Chu Tiểu Sách đặt, tuy rằng phòng làm việc này có họ của Hoàng Tư Bác trong đó, lại gửi lời chào đến tập đoàn Đằng Đạt.
Bùi Khiêm suýt nữa đã muốn vỗ đùi, hô một tiếng “Hay”!
Cái tên này thật là…
Rất vừa lòng ta!
Phòng làm việc Phi Hoàng, là một công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt, về lý thuyết thì phải nộp lên toàn bộ lợi nhuận, nhưng vẫn chưa bàn đến vấn đề phân phối lợi nhuận cụ thể, Bùi Khiêm vốn không để ý.
Hắn hi vọng công ty con này mỗi tháng đều thua lỗ thì mới tốt ấy!
Mở hợp đồng ra, ánh mắt của Bùi Khiêm nhanh chóng tìm tòi, đầu tiên tìm thấy tên của loạt phim ngắn này!
“Một ngày thường của Bùi Khiêm”.
Bùi Khiêm thả lỏng một hơi.
Hô, không phải “Vạn Lần Không Ngờ Tới” là được…
Trên này không giới thiệu nội dung kịch bản, dù sao Chu Tiểu Sách và Hoàng Tư Bác bây giờ vẫn chưa nghĩ xong rốt cục nên quay thế nào, cũng chưa viết kịch bản.
Quy định của hợp đồng, đạo diễn có toàn bộ quyền tự chủ sáng tạo, diễn viên phải phối hợp vô điều kiện, hoàn thành yêu cầu của đạo diễn.
Đương nhiên, đạo diễn cũng không được đề ra những yêu cầu quá vô lý.
Thù lao phim là 1000 đồng một tập, phân thành 3 phần, mỗi phần 30 tập.
Sau đó còn xác định trách nhiệm vi phạm hợp đồng: Đạo diễn hoặc diễn viên vi phạm hợp đồng, đều phải bồi thường gấp ba lần tiền thù lao.
Tiền vi phạm hợp đồng này, thuộc về các điều khoản thông thường của các hợp đồng, toàn bộ hợp đồng của các diễn viên đều được làm dựa theo điều này.
Bùi Khiêm cũng không quá để ý, hắn không định vi phạm hợp đồng, với lại mỗi tập của bộ phim ngắn này cũng chỉ 1 phút, 30 tập cộng lại mới có 30 phút, chút công việc này có gì mà phải vi phạm hợp đồng chứ?
Ký tên xong xuôi.
“Được rồi, vậy không làm phiền tổng giám đốc Bùi làm việc nữa, chúng ta trở về làm kịch bản ngay đây, đợi đến lúc chính thức bấm máy sẽ lại đến!”
Chu Tiểu Sách và Hoàng Tư Bác rời khỏi phòng tiếp khách, tiếp tục đi tìm những người khác để ký hợp đồng.
Toàn bộ mọi người trong công ty, rất nhiều đều phải ra mặt, nếu không tìm thấy một số vai phù hợp với điều kiện thì vẫn phải ra ngoài đi tìm diễn viên qua đường. Những người này đều phải ký hợp đồng và trả thù lao.
Bùi Khiêm uống trà trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp trở lại.
Hệ thống vẫn rất chăm sóc ta đây mà!
Nhận một việc tư, trong phút chốc đã có 30 nghìn đồng vào tài khoản, thế mà hệ thống không quản!
Đương nhiên, hành vi này của Bùi Khiêm có thể nói là đã chui qua chỗ sơ hở của hệ thống ở một mức độ nào đó, nhưng đổi một cách nói khác, cũng có thể xem như là hệ thống đã có chút khoan dung, không đuổi tận giết tuyệt hắn.
Tuy nói thù lao 30 nghìn đồng không nhiều, nhưng cũng là khoản thu nhập thêm rất quan trọng!
Chu kỳ trước Bùi Khiêm liều sống liều chết tiêu tiền, cũng chỉ chuyển hoá được 20 nghìn đồng mà thôi, 30 nghìn đồng này vẫn rất có sức hút!
Vả lại, sau khi bắt đầu chuyện này, lần sau có phải Bùi Khiêm có thể tiếp tục loại thao tác tuyệt vời này không?
Có thể vào một ngày nào đó, hắn được hưởng mức lương cao ngất trời không?
Ưm…Đương nhiên trước mắt là trong quy tắc mà hệ thống cho phép.
Bùi Khiêm không nhịn được mà bắt đầu mộng mơ.
…
…
Rời khỏi Thần Hoa Hào Cảnh, hai người Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách đến nơi ở của Hoàng Tư Bác.
Tuy nói rằng nhận được 1 triệu đồng tiền đầu tư, nhưng Hoàng Tư Bác vẫn dự định tính toán tỉ mỉ, tiêu tiền vào chỗ cần thiết nhất, chắc chắn không đến mức thuê một nơi làm việc xa xỉ như vậy nữa.
Trên thực tế, hắn dự định sử dụng hai ba chiếc máy tính làm những chuyện như biên tập, phát hành ngay tại phòng khách trong căn phòng hắn thuê, giai đoạn đầu hoàn toàn có thể ứng phó như vậy.
Đợi video trở nên hot, nhận được quảng cáo rồi, rồi mới nghĩ đến nơi làm việc cũng không muộn.
“Tổng giám đốc Bùi ủng hộ vô cùng, ta cảm thấy chuyện này nhất định có thể thành công. Chẳng qua…chúng ta cần phải xác định kịch bản một chút.” Chu Tiểu sách nói.
Hoàng Tư bác gật đầu: “Ừm, phải xác định kịch bản rồi.”
…
Hai người vốn không có ý định gì đặc biệt, chỉ vì đầu tư có hạn, cũng không có phương pháp và tài nguyên để làm tác phẩm lớn, nên chỉ có thể giới hạn trong phương diện video ngắn.
Đề tài mà video ngắn có thể quay khá là nhiều, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ được cái gì đặc sắc cả.
Sau cùng vẫn là Hoàng Tư Bác đột nhiên vỗ trán một cái, nghĩ đến một ý định.
Quay tổng giám đốc Bùi!
Tục ngữ nói căn nguyên của nghệ thuật đến từ cuộc sống, lại cao hơn cuộc sống, muốn có một tác phẩm tốt, thì phải lấy đề tài từ trong cuộc sống.
Hoàng Tư Bác tự nhiên nghĩ đến tổng giám đốc Bùi!
Sự thành công của tổng giám đốc Bùi, quá đủ truyền kỳ đặc sắc rồi. Quay thành video ngắn, cho dù không thể hot thì ít nhất cũng có thể khiến cho bạn bè trên mạng đều biết đến, trên thế giới còn tồn tại một ông chủ tuyệt đến vậy!