Hoàng Tư Bác vừa nói ý tưởng này với Chu Tiểu Sách, Chu Tiểu Sách cũng lập tức vỗ tay đồng ý.
Hắn cảm thấy, có chỗ hay!
Công việc hàng ngày của người làm game là như thế nào?
Đại lão tháng thu nhập hàng triệu có cuộc sống hàng ngày thế nào?
Nếu như đúng lúc, hắn còn rất rộng rãi với nhân viên, là một ông chủ tốt nhất trên thế giới?
Khán giả chắc chắn muốn xem!
Cho nên hai người đều quyết định, quay tổng giám đốc Bùi!
Nhưng bây giờ, đến lúc viết kịch bản cụ thể, hai người lại vò đầu.
Giống như Chu Tiểu Sách nói, video ngắn cũng phải chú ý kỹ xảo.
Bình dị mộc mạc, hoàn toàn dựa vào tình huống chân thực để quay, cuối cùng làm thành kiểu một bộ phim tài liệu, chắc chắn không có gì thú vị.
Hơn nữa sẽ bị khán giả coi là quảng cáo do Đằng Đạt trực tiếp quay, hiệu quả tất nhiên rất kém, làm không tốt còn bị mắng chửi.
Làm sao tìm một điểm đầu vào, một điểm bùng nổ cho video ngắn mới là quan trọng nhất!
Hai người cau mày, trầm tư suy nghĩ.
Nghĩ hết hai tiếng, đề ra hẳn mấy loại phương án, đều bị phủ định hết.
Không đặc sắc!
Không có sáng ý!
Chắc chắn là không được.
Hoàng Tư Bác suy đi nghĩ lại.
Đột nhiên, đầu óc hắn xẹt qua một tia sáng!
Trước kia, tổng giám đốc Bùi gọi điện cho hắn, hỏi hắn video này có phải tên là “XXXXX” không.
Năm chữ, cụ thể là gì, Hoàng Tư Bác đã hơi quên mất rồi.
Tại sao Tổng giám đốc Bùi phải đặc biệt hỏi câu này?
Chẳng lẽ nào…là một loại ám chỉ nào đó nào?
Nhưng…tổng giám đốc Bùi rốt cục hỏi cái gì ý nhỉ…
Hoàng Tư Bác đi đi lại lại trong phòng, cố gắng nhớ lại.
“Nhớ ra rồi, tổng giám đốc Bùi nói là ‘Vạn Lần Không Ngờ Tới!’ ” Hoàng Tư Bác phấn khởi hét lên một tiếng.
Chu Tiểu Sách có hơi ngỡ ngàng: “Vạn Lần Không Ngờ Tới?”
“Phải, lúc đó tổng giám đốc Bùi nói chính là cái tên này, chắc chắn không sai!” Hoàng Tư Bác chắc chắc nói.
Chu Tiểu Sách vuốt nhẹ mấy cọng lông dưới cằm của mình: “Nhưng tên video này của chúng ta đã xác định rồi mà.”
“Không vấn đề, tên có thể dùng cái tên này, quan trọng là ý tưởng! Ý tưởng mới là quan trọng nhất!” Hoàng Tư Bác cảm thấy mình đã sáng tỏ thông suốt!
Chu Tiểu Sách suy nghĩ tìm tòi chốc lát, đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế, ta đã nói đề tài ban đầu chúng ta nghĩ thiếu cái gì đó, là thiếu đảo ngược đó!”
“Bình dị mộc mạc, làm thành phim tài liệu, căn bản không có cách nào phát huy được ưu thế của video ngắn.”
“Chỉ một phút ngắn ngủi, muốn làm cho khán giả ấn tượng sâu sắc thì phải tạo bất ngờ, bắt buộc phải đảo ngược!”
“Vậy bằng cách này, là đã có phương hướng chung rồi, tiếp theo sẽ là trau chuốt! làm văn án, thêm tiết mục ngắn, nổi bật hình tượng tổng giám đốc Bùi, đồng thời làm tốt đảo ngược!”
“Thuận tiện lại thêm vào chút trào phúng và hài kịch ngược!”
Tức khắc, các ý tưởng của Chu Tiểu Sách tuôn ra như suối, mạch suy nghĩ của toàn bộ video ngắn hoàn toàn được sắp xếp rõ ràng!
Thậm chí kịch bản của tập thứ nhất cũng xuất hiện rành mạch!
‘Một ngày bình thường của tổng giám đốc Bùi’ kịch bản tập một phần một:
Ta nhìn đi nhìn lại Rolex của mình, không phải để xem thời gian, mà là để ngươi trong lúc vô ý biết rằng ta là một thổ hào.
Ngày này, ta chợt có ý nghĩ, muốn tạo ra một trò chơi khiến người chơi bùng nổ.
Ta tùy ý bán đi một chiếc Rolex, tích góp đầy đủ tiền vốn nghiên cứu và phát triển ban đầu là 200 nghìn đồng.
Một giờ sau, khi nhiệm vụ này được bán lại cho các thực tập sinh mới, số tiền này đã giảm đi ba phần tư.
Nhìn báo giá tài nguyên trên trạm tài nguyên, ta thấy có chút vui vẻ an tâm, những người bên dưới cũng khá thành thật.
Lúc này, quỹ nghiên cứu và phát triển để lại cho thực tập sinh vẫn còn 50 nghìn.
Nghe nói phải sử dụng 50 nghìn đồng để phát triển một trò chơi, biểu hiện của hắn lúc đó từ bối rối đến nghi ngờ, đến ngạc nhiên, rồi lại cầu xin và cuối cùng là cam chịu số phận, vô cùng thú vị.
Ta không khỏi vui sướng một hồi, xem ra quát tháo thị trường ta đây, cuối cùng cũng phải nếm mùi một lần thất bại.
Thật không ngờ, cuối cùng ta đã làm ra một trò chơi khiến người chơi bùng nổ.
Thực tập sinh đã làm một trò chơi 8 giờ lái xe nhàm chán, vậy mà được người chơi yêu thích. Chỉ trong thời gian hai tuần, số lượng tiêu thụ đã vượt quá 200 nghìn.
Thế là, một khi ta vui vẻ, đã cho hắn nghỉ phép một tháng có lương, để hắn trong phong cảnh sông núi nổi tiếng của tổ quốc tiếp tục khai thác linh cảm thiết kế game.
Nhìn một nhà thiết kế ngôi sao tương lai đang từ từ đi lên, ta dạt dào mà vui vẻ yên tâm, lại hoàn thành được một mục tiêu nhỏ nhặt không đáng kể.
Haizz, cuộc sống hàng ngày của các nhà thiết kế game thường giản dị tự nhiên mà khô khan.
…
Viết xong kịch bản của tập đầu tiên như gió cuốn mây tan, Chu Tiểu Sách thậm chí còn chưa hài lòng lắm.
“Anh Hoàng, thế nào!”
Hoàng Tư Bác đọc qua một lượt: “Không tệ! Có tiết mục ngắn, có đảo ngược, còn có hài kịch ngược, kịch bản này được đấy!”
“Vả lại, những điều này đều là lấy từ kinh nghiệm thực tế của tổng giám đốc Bùi!”
“Cảnh tượng trực tiếp lấy đề tài từ công ty, diễn viên và bối cảnh đều sẵn có. Quay xong một tập nhiều nhất cũng chỉ mất nửa giờ hoặc một tiếng, tính thêm cả thời gian làm hậu kỳ. Hai ngày ra một tập là quá dư thừa.”
“Nhưng... vấn đề duy nhất là, sự thành công của trò chơi này, thực ra đã nằm trong kế hoạch của tổng giám đốc Bùi. Chúng ta làm thành một cảm giác ngoài dự đoán, có phải không thích đáng lắm không?
“Có phải đã làm thấp hình tượng của tổng giám đốc Bùi không?”
Chu Tiểu Sách lắc đầu nói: “Haiz, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cao hơn cuộc sống mà! Vốn dĩ là muốn tiến hành gia công lại nghệ thuật. Ta tin rằng với sự hào phóng của tổng giám đốc Bùi, chắc chắn là cũng không quan tâm đến chuyện này.”
Hoàng Tư Bác nghĩ một lúc: “Ừm, cũng đúng!”
Hai người lập tức trở nên phấn khích.
Chu Tiểu Sách tiếp tục làm kịch bản cho tập tiếp theo, thỉnh thoảng lại hỏi Hoàng Tư Bác về một số chi tiết trong công việc hàng ngày của tổng giám đốc Bùi, cũng như một số điều thú vị trong quá trình nghiên cứu phát triển game.