Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1225 - Chương 1225. Tổng Giám Đốc Bùi Mãi Mãi Ở Tầng Cao Hơn Chúng Ta Thấy! (3)

Chương 1225. Tổng giám đốc Bùi mãi mãi ở tầng cao hơn chúng ta thấy! (3)
Chương 1225. Tổng giám đốc Bùi mãi mãi ở tầng cao hơn chúng ta thấy! (3)

Tống Khải và Lương Khinh Phàm thoáng sững sờ, sau đó tỏ vẻ khiên tốn hiếu học: “Giám đốc Lữ có thể chỉ điểm chút không?”

Bùi Khiêm cũng nhìn về phía Lữ Minh Lượng, trên đầu xuất hiện dấu chấm hỏi.

?

Mời các ngươi đến ăn cơm, ngươi đừng lý giải một cách mù quáng giùm ta cái!

Ò, là Lữ Minh Lượng à, thế thì không sao.

Nếu là mấy người như Lâm Vãn, Hoàng Tư Bác, Bao Húc, có thể Bùi Khiêm sẽ suy nghĩ ngắt lời bọn họ, không để bọn họ nói tiếp.

Vì mấy người này mà giải thích sẽ có chuyện liền!

Nhưng là Lữ Minh Lượng, vẫn được tổng giám đốc Bùi tín nhiệm lắm, có thể cho phép ngươi nói thêm đôi ba câu.

Lữ Minh Lượng sắp xếp mạch suy nghĩ lại, nói: “Thật ra, lúc ta vừa nghe đến mô hình lợi nhuận này, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, thật sự rất bất ngờ.”

“Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng ta ý thức được một vấn đề, mô hình lợi ích cách ngươi nghĩ đến bây giờ chỉ là một phần nhỏ trong ý tưởng vốn có của hắn mà thôi.”

Bùi Khiêm: “…”

Lương Khinh Phàm và Tống Khải nghiêm túc, chăm chú lắng nghe hơn.

Lữ Minh Lượng nói tiếp: “Chúc mừng hai vị, các ngươi đã tiến vào lĩnh vực tư duy của tổng giám đốc Bùi, nhận thức được tài sản quý giá thứ hai của tập đoàn Đằng Đạt bây giờ: Tín nhiệm.”

“Từ lâu Đằng Đạt đã duy trì kinh doanh trung thực và giữ chữ tín, trước giờ không gian dối, xây dựng dư luận tốt trong khách hàng. Nên, dù cho bước vào sản nghiệp mới, khách hàng vẫn có xu hướng tin tưởng chúng ta.”

“‘Sản nghiệp của Đằng Đạt có thể sẽ đắt, cũng có thể tính giá sẽ kém hơn chút, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa người.’ Đây là lòng tin của khách hàng đối với Đằng Đạt, cũng là tài sản đáng quý thứ hai của chúng ta.”

Tống Khải cẩn trọng giơ tay lên hỏi: “Thật ngại vì đã ngắt lời, thế tài sản quý giá hàng đầu của chúng ta là…?”

Lữ Minh Lượng thấy hơi ảo ma, thầm nghĩ cái này còn cần ta phải nói sao?

Nhưng hắn phát hiện Tống Khải không đoán được thật, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Đương nhiên là khối óc của tổng giám đốc Bùi.”

Tống Khải hiểu ra, gật đầu thật mạnh.

Đúng rồi, vấn đề đơn giản thế này mà mình không nghĩ ra!

Bùi Khiêm: “…”

Trong thoáng chốc không biết nói gì.

Lữ Minh Lượng nói tiếp: “Vì tín nhiệm của khách hàng đối với Đằng Đạt, Đằng Đạt mới có thể không gặp bất lợi trong những lĩnh vực mới. Nên tín nhiệm thế này rất có giá trị. Dùng thương hiệu của chung cư Sloth hợp tác với các bất động sản, công ty sản xuất gia dụng khác, là dùng tín nhiệm của khách hàng đối với chúng ta để đóng dấu những sản nghiệp này.”

“Trong trạng thái lý tưởng, thật sự là các bên đều có lợi: Chúng ta là người trung gian, bắt cầu giúp người tiêu dùng và nhà sản xuất, nhà sản xuất kiếm ít một chút, bớt lãi một chút nhưng bán được nhiều, người tiêu dùng có được lợi mà chúng t cũng có thể nhận được lợi ích từ trong đó.”

“Nhưng vấn đề là, chúng ta đảm bảo tình huống lý tưởng thế nào? Nếu nhà sản xuất vừa mới hợp tác với chúng ta thì tốt lắm, nhưng dần dần phát hiện rất dễ kiếm tiền, chỉ cần cắt xén một chút nguyên liệu là có thể có được lợi nhuận tốt hơn, mà người tiêu dùng cũng khó phát hiện…”

“Thế thì làm sao để chúng ta đảm bảo những doanh nghiệp hợp tác với chúng ta không biến chất?”

“Một khi chuyện này bị phơi bài, sẽ làm vẩn đục nguồn nước của Đằng Đạt, làm lung lay nền tảng vững chắc của Đằng Đạt, được không bù nổi mất.”

“Đừng tin mấy doanh nghiệp này có tâm như Đằng Đạt, bài học phòng An Tâm của tập đoàn Household mới qua chưa bao lâu nhỉ?”

Lương Khinh Phàm và Tống Khải tỉnh ngộ.

Quả thật là nguy hiểm tiềm ẩn khổng lồ!

Thật ra hai người bọn họ cũng ý thức về vấn đề này ít nhiều, nhưng một là vì bây giờ chỉ là giai đoạn khởi xướng hợp tác, vẫn chưa chính thức thỏa thuận; Mặt khác bọn họ cũng không xem trọng nó quá, nghĩ về mấy doanh nghiệp khác quá tốt đẹp, nên không nghĩ nhiều đến điểm này.

Nhưng bây giờ nghe mấy lời này của Lữ Minh Lượng, hai người cảnh tỉnh ngay.

Thì ra tổng giám đốc Bùi lo lắng cái này!

Bọn họ không khỏi nhìn về phía tổng giám đốc Bùi, phát hiện tổng giám đốc Bùi đang cầm ly rượu trầm tư, dáng vẻ cao thâm khó dò.

Không khỏi kính nể hơn.

Nhưng thật ra Bùi Khiêm đang suy nghĩ vấn đề khác.

Lúc hắn nghe đến “lung lay nền tảng vững chắc của Đằng Đạt”, thấy hơi xao động.

Nghe có vẻ hình như làm thế này rất dễ lỗ!

Bị hệ thống hạn chế, sản nghiệp của Bùi Khiêm tuyệt đối không thể giả hoặc kém chất lượng được, lừa người tiêu dùng, nhưng nếu trong tình huống Bùi Khiêm không biết chuyện, công ty khác hợp tác với Đằng Đạt xuất hiện tình huống này, hình như hệ thống không có quy định rõ ràng.

Nói cách khác, hình như đây là một lỗ hổng…

Nhưng lúc suy nghĩ này lóe lên trong đầu đã bị Bùi Khiêm bóp chết hoàn toàn.

Ta chỉ muốn lỗ tiền, không mất lương tâm.

Để mấy doanh nghiệp rác gian dối dưới cờ nhà ta? Tuyệt đối không được!

Để bọn họ cút càng xa càng tốt!

Nhưng nghe xong mấy câu này của Lữ Minh Lượng, đột nhiên Bùi Khiêm nghĩ đến một điểm mới.

Lương Khinh Phàm và Tống Khải mở rộng phạm vi kinh doanh mới cho chung cư Sloth, thế ta cũng phải nhỏ ít lông dê của các ngươi chứ!

Giống lúc lắp ghép ROF, vốn dĩ Trương Nguyên định dùng hiệu ứng thương hiệu của quán cà phê Internet Netfish để kiếm tiền, nhưng Bùi Khiêm lại làm ngược lại, dùng lắp ghép ROF làm ngày lập trình viên 1024, đạt được mục đích tiêu tiền đột xuất.

Đương nhiên chuyện sau đó thì đừng nhắc.

Chí ít trong tình huống bây giờ, quyết sách này vẫn rất thành công!

Vừa hay có thể thuận theo vấn đề Lữ Minh Lượng đề ra, mượn chuyện này để phát huy.

Dựa vào quy tắc ngầm của hệ thống, sản nghiệp nào có thể xây dựng dư luận tốt, thế thì hệ thống sẽ mở rộng yêu cầu lợi nhuận của sản nghiệp này, ví dụ như Logistics Nghịch Phong.

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm nói: “Chung cư Sloth có thể hợp tác với các công ty bất động sản và thương hiệu trang trí nhà cửa, nhưng phải có yêu cầu nghiêm ngặt.”

Hết chương 1225.
Bình Luận (0)
Comment