“Tuyển người thành lập tổ giám sát, trước khi hợp tác, phải điều tra tình hình thật của các thương hiệu, nắm chắc tình hình kinh doanh và khoảng lời thực tế của chúng.”
“Tổ giám sát sẽ luân phiên kiểm tra khu phụ trách định kỳ để phòng ngừa gian trá.”
“Tất cả chi phí tổ giám sát ra ngoài giám sát, gồm ăn ở đi lại đều cho chúng ta chịu trách nhiệm, tuyệt đối không thể để lộ thân phận của mình.”
“Cho dù là sau khi hợp tác thành công, tổ giám sát cũng định kỳ kiểm tram, cũng hoan nghênh khách hàng tích cực báo cáo, một khi phát hiện tình huống không đạt tiêu chuẩn, sẽ kết thúc hợp đồng ngày, chịu trách nhiệm về toàn bộ thiệt hại của khách hàng.”
“Tất cả các khoản đều được ghi rõ trong hợp đồng lúc bắt đầu hợp tác, nếu không chấp nhận nhưng điều khoản này thì có thể không hợp tác với Đằng Đạt.”
“Chỉ cần hợp tác có vấn đề gì, đó là trách nhiệm của hai người các ngươi.”
Lương Khinh Phàm và Tống Khải trở nên nghiêm túc: “Vâng! Tổng giám đốc Bùi!”
Rõ ràng, khi có tiêu chuẩn này, e rằng có ít công ty bất động sản và thương hiệu gia dụng hợp tác với Đằng Đạt hơn, thậm chí mười chẳng còn được một.
Ai lại kỳ hợp đồng nhiều điều khoản như vậy?
Mấy thương hiệu trang trí và công ty bất động sản này vốn là nằm không kiếm tiền, có biển hiệu của chung cư Sloth càng tốt, không có cũng không trì hoãn việc người ta kiếm tiền.
Bây giờ vì dùng cái mác chung cư Sloth của ngươi, kết quả còn phải bị ngươi giám sát, phát hiện vấn đề còn phải bồi thường, mắc gì?
Nhưng Lương Khinh Phàm và Tống Khải lại cảm thấy yêu cầu của tổng giám đốc Bùi rất có lý, vì không ký hợp đồng kiểu này thì không thể đảm bảo các doanh nghiệp hợp tác sẽ giữ lời hứa.
Trên thế giới này, doanh nghiệp có thể duy trì chuyện không màng cái lợi trước mắt, chỉ theo đuổi lợi ích lâu dài như Đằng Đạt hiếm như lông phượng sừng lân.
Nhưng đây cũng là điều đáng tôn kính nhất của Đằng Đạt.
Lữ Minh Lượng cũng bất giác gật đầu, rất tốt, hai người phụ trách này cũng dần dần chịu được hàm nghĩa chân chính của tinh thần Đằng Đạt rồi!
Bùi Khiêm uống ngụm rượu vàng nén lại sự chấn động, không ngờ, chung cư Sloth lại làm ra chuyện lớn thế này.
Vốn tưởng đây là dự án chắc chắn sẽ đứt gánh giữa đường, nhưng bây giờ xem ra vẫn là thiếu chút trí tưởng tượng.
Hoặc là… trí tưởng tượng của thế giới này quá phong phú?
Thế vấn đề đặt ra là chung cư Sloth này có cần tiếp tục mở không đây?
Xem xét tình huống hiện tại, thật ra chung cư Sloth có thể đốt tiền, vì mua nhà có thể tiêu số tiền lớn, số tiền này không thể thu về trong ngày một ngày hai được.
Nhưng mô hình chung cư Sloth này cũng tồn tại rất nhiều nguy hiểm, giống như hôm nay, một doanh nghiệp nào đó đột nhiên mở rộng, có thể lại xuất hiện thị trường khổng lồ chưa từng xuất hiện, lợi nhuận ném thẳng vào mặt mình.
Bùi Khiêm không khỏi xoắn xuýt.
“À, đúng rồi tổng giám đốc Bùi. Bên ta còn có thứ này phải đưa cho ngươi.” Tống Khải đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy một bức thư ra khỏi túi, đưa cho Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm thoáng sững sờ, giơ tay nhận lấy.
Không có tem thư và đề từ, chỉ là một bức thư đơn giản, bên trong là một bức thư cảm ơn.
“Xin chào:”
“Ta là một người bị hại của ‘nhà formaldehyde’, thật ra trước khi chung cư Sloth xuất hiện, ta đã đấu tranh với ‘nhà formaldehyde’ rất lâu rồi, tốn rất nhiều giời gian và sức lực, nhưng không thành.”
“Không còn cách nào khác, tiếng nói người bình thường vẫn rất nhỏ bé.”
“Ta vô cùng cảm ơn người tốt trên mạng đã lên tiếng chuyện này, đồng thời cũng cảm ơn chung cư Sloth, cung cấp cho ta một phương án giải quyết an tâm hơn, đỡ nghĩ hơn. Ta không cần đi tranh chấp duy trì quyền lợi với tập đoàn Household, mà chỉ cần từ bỏ tập đoàn Household, mà chọn chung cư Sloth là đủ rồi.”
“Thành tâm hy vọng chung cư Sloth có thể sớm ra khỏi Kinh Châu, để khách thuê toàn quốc có thể an tâm thuê nhà!”
Không có phần đề từ, đương nhiên không biết ai viết.
Bùi Khiêm trầm mặc một lát, gấp phong thư này lại, đặt vào bì thư, sau đó đưa cho Tống Khải.
“Hãy giữ phong thư này thật kỹ, đừng làm mất.”
“Nhất định chung cư Sloth sẽ cố gắng để cho tất cả khách thuê đều yên tâm thuê nhà!”
Thứ sáu, ngày 23 tháng 9.
Bùi Khiêm cảm thấy, đã tránh ngọn gió mấy ngày rồi, chắc có thể ra ngoài chút rồi.
Chủ nhật trước, sau khi Hoàng Tư Bác đăng video, Bùi Khiêm vẫn luôn không dám dạo ngoài đường, càng không dám đi đến quán cà phê Internet Netfish thường hoạt động, mà chỉ quan tâm đến sự thay đổi của hướng gió trên mạng.
Đến giờ, những người trong hiện thực quen biết với Bùi Khiêm, dù là nhân viên Đằng Đạt hay là những “người bạn” như Lý Thạch, Nguyễn Quang Kiến, Kiều Lương vốn đều đã xác định nhận thức chung, chính là bảo vệ bí mật của tổng giám đốc Bùi.
Mà đa số fans đều lòng lòng tò mò cực mạnh, cũng vì video đó mà không tìm hiểu sâu về thân phận thật của tổng giám đốc Bùi, mà là chọn hình tượng trong “Cuộc sống thường ngày của tổng giám đốc Bùi” là cái mác của tổng giám đốc Bùi.
Mà hình như sự chú ý của mọi người đối với thân phận thật của tổng giám đốc Bùi đã bị chuyển dời thành công rồi.
Đương nhiên, bây giờ Bùi Khiêm ra ngoài, chắc chắn vẫn có chút phiền phức, phân nửa sẽ có người xem hắn là diễn viên tổng giám đốc Bùi đến chụp hình chung, nhưng nhiều nhất cũng là chụp chung bức hình, sẽ không có phiền phức khác.
Nên Bùi Khiêm cảm thấy bản thân có thể ra ngoài vận động chút đỉnh, chào đón phân phận mới của mình.
Trước tiên đến quán cà phê Internet Netfish gần đại học Hán Đông ngồi, uống tách cà phê rồi tính.
Nhưng nghĩ đến việc buổi trưa cũng khá đông, Bùi Khiêm nghĩ tốt nhất là nên đến vào ba bốn giờ chiều, có thể sẽ không thu hút sự chú ý.
……
Cùng lúc này, Nguyễn Quang Kiến vừa ăn trưa ở Takeaway Netfish xong, giãn lưng giãn eo, chuẩn bị đứng lên vận động tiêu cơm, nhìn cây xanh trồng trong văn phòng, thả lỏng tâm trạng.
Sau khi “Phấn Đấu” lên sàn, công việc còn lại là thiết kế bản mẫu tướng trong GOG, thảnh thơi hơn nhiều, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều.