Lúc này, hắn thấy một doanh nhân trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi đi vào phòng làm việc Quang Hoàn.
Nguyễn Quang Kiến thoáng sững sờ, chuyện người lạ tìm đến tận cửa quả thật hiếm thấy.
Bởi vì, tuy phòng làm việc Quang Hoàn thuê mặt bằng ở đối diện chéo quán cà phê Internet Netfish, nhưng thực tế công việc của bọn họ đều từ Game Đằng Đạt hoặc website chính thức ESRO, bản chất nơi này không phải là cửa hàng mà là văn phòng, thường sẽ không ai đến.
Nhìn kỹ hơn, Nguyễn Quang Kiến cảm thấy doanh nhân trung niên này trông hơi quen quen, nhưng trong phút chốc không nhớ được từng thấy ở đâu.
“Xin chào?” Nguyễn Quang Kiến tiến lên chào hỏi lễ phép.
Người trung niên cười cười: “Xin chào, ta là Hà An của Game Minh Quả, vừa hay đi ngang qua đây, thấy biển hiệu của phòng làm việc Quang Hoàn, muốn vào xem thử.”
Nguyễn Quang Kiến bừng tỉnh, hắn nhớ ra rồi.
Đây là ông lớn đã đăng Weibo phân tích “Phấn Đấu”!
Hà An là tiền bối trong hệ game một người chơi trong nước, đương nhiên Nguyễn Quang Kiến từng thấy ảnh của hắn, nhưng ảnh và người thật vẫn có sự khác biệt nhất định, với lại trí nhớ hơi mơ hồ, nên lúc đầu không nhận ra.
“Giám đốc Hà là tiền bối! Mời vào mời vào. Ta chính là người phụ trách phòng làm việc Quang Hoàn, Nguyễn Quang Kiến.”
Hà An hơi ngạc nhiên: “Ngươi chính là người phụ trách phòng làm việc Quang Hoàn? Là họa sĩ vẫn luôn hợp tác với tổng giám đốc Bùi? Hân hạnh hân hạnh!”
Hơi ngạc nhiên vì Nguyễn Quang Kiến còn trẻ vậy.
Hai người đều có nghe về nhau, sau khi giới thiệu về nhau đã thành vừa gặp nhưng tựa đã quen tự lúc nào.
Doanh nhân chuyên nghiệp đều có đặc điểm giống nhau chính là tôn kính nhưng doanh nhân chuyên nghiệp khác.
Nguyễn Quang Kiến biết Hà An là người đi trước, người chế tác game một người chơi hàng đầu trong nước, mà Hà An cũng biết Nguyễn Quang Kiến là họa sĩ và nhà thiết kế ý tưởng đỉnh cao trong nước hiện tại, có rất nhiều nội dung muốn giao lưu.
Vào văn phòng ngồi, Nguyễn Quang Kiến bảo một nhân viên sang đối diện mua cà phê, hai người vừa uống vừa nói.
“Đại thần Hà An lần đầu đến Kinh Châu sao?” Nguyễn Quang Kiến hỏi.
Hà An mỉm cười, lắc đầu: “Không, thật ra đã đến rất nhiều lần rồi.”
“Gần đây ta vẫn luôn giảng bài cho giám đốc Mã của tập đoàn Đằng Đạt, ở một quán cà phê nhỏ gần đây. Vốn dĩ giáo trình đã kết thúc rồi, nhưng video kỳ đó của Kiểu Lão Thấp khiến ta hứng thú với Kinh Châu, nên cuối tuần này muốn về dạo một chuyến.”
“Vốn dĩ chỉ định tùy tiện đi xung quanh đây thôi, nào ngờ thấy được cái tên phòng làm việc Quang Hoàn, hơi tò mò nên vào.”
Nguyễn Quang Kiến hơi thắc mắc: “Giám đốc Mã của tập đoàn Đằng Đạt?”
Hà An gật đầu: “Đúng là giám đốc Mã của đầu tư Viên Mộng, Mã Dương.”
Nguyễn Quang Kiến cố gắng nhớ lại, hình như lờ mờ biết có cái tên này, biết giám đốc Mã này vừa ra tay đã giúp Đằng Đạt kiếm được năm trăm triệu, nhưng lại chưa gặp mặt bao giờ.
Nhưng, giám đốc Mã muốn bảo Hà An giảng bài làm gì?
Chẳng lẽ hắn cảm thấy đầu tư đơn giản quá không thú vị, nên muốn chuyển ngành làm game?
Thế sao không tìm tổng giám đốc Bùi giảng cho?
Ừm… có lẽ vì công việc tổng giám đốc Bùi quá bận, không có thời gian?
Có thể là vậy.
Nguyễn Quang Kiến cũng không hỏi nhiều, chỉ tùy tiện hỏi: “Thế giám đốc Hà có gặp tổng giám đốc Bùi chưa? Chuyện giám đốc Mã tìm ngài giảng bài, chắc tổng giám đốc Bùi cũng biết chuyện nhỉ?”
Hà An hơi tiếc nuối, nói: “Vẫn chưa có duyên gặp mặt tổng giám đốc Bùi. Học phí của giám đốc Mã là do tổng giám đốc Bùi chi sau khi đạt được nhân viên ưu tú, chắc tổng giám đốc Bùi biết.”
Nguyễn Quang Kiến hơi cau mày: “Thế thì hơi lạ. Tổng giám đốc Bùi vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách, hễ là bạn đến Kinh Châu, toàn tiếp đãi quy định cao. Ngươi là tiền bối lão làng, hắn không có lý nào không gặp.”
Hà An cũng không để ý: “Nhưng tổng giám đốc Bùi quá bận nhỉ. Dù sao thì khoảng thời gian này Đằng Đạt phát triển nhanh chóng, không biết tổng giám đốc Bùi bỏ biết bao nhiêu công sức để nghiên cứu ‘Phấn Đấu’, phân thân chi thuật cũng thường thôi.”
“Nhưng, ta thật sự rất tò mò về tổng giám đốc Bùi, chắc ngươi cũng thường gặp tổng giám đốc Bùi nhỉ? Có thể kể ta nghe chuyện của tổng giám đốc Bùi được không?”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Đương nhiên có thể!”
“Tổng giám đốc Bùi đối đãi với bạn bè vô cùng chân thành, đồng thời cũng là một người chế tác game vô cùng ưu tú, làm tới nơi tới chốn với chi tiết game, thật ra phong cách đồ họa của game ‘Phấn Đấu’ này chính là hắn quyết định…”
Nguyễn Quang Kiến nói về tình cảnh lúc đó, mặt lộ vẻ say sưa.
Lúc đó, vừa có những bức ảnh gốc của ‘Phấn Đấu’, Nguyễn Quang Kiến hoàn toàn xử lý thao phong cách tả thực cực kỳ, tổng giám đốc Bùi thấy mấy bức tranh nguyên tác này đã ý thức được vấn đề của chúng, đề xuất thay đổi nhân vật thành mặt phổ thông, làm nổi bật đặc điểm điển hình của nhân vật.
Quả nhiên, sau khi game lên sóng, phong cách này lại đạt được thành công.
Sau đó, Nguyễn Quang Kiến lại nói về trải nghiệm hợp tác với tổng giám đốc Bùi trong các game khác, ví dụ như “Quỷ Tướng và GOG...
Hà An nghe mà gật gù, đôi khi lại đập bàn tán thưởng.
Nhà thiết kế phối hợp với mỹ thuật, vẫn luôn là vấn đề khó giải quyết, một khi không kết nối được, phối hợp không tốt sẽ rất dễ cản trở nhau.
Nhưng tổng giám đốc Bùi phối hợp với Nguyễn Quang Kiến, hình như hoàn toàn không có vấn đề này, vẫn luôn có thể hợp tác không trở ngại, thật sự quá thần kỳ!
Hà An nghe đến nỗi sóng lòng trào dâng, cũng nói chuyện bản thân mình ở Kinh Châu dạy lí luận thiết kế game cho giám đốc Mã, nhất là nói đến mình lấy game của tổng giám đốc Bùi làm án lệ giáo dục, để giám đốc Mã được truyền cảm hứng, hiệu quả dạy học thành công hơn hẳn.
Hai người càng nói chuyện càng hợp ý.
Nguyễn Quang Kiến là bạn của tổng giám đốc Bùi, Hà An là bạn của giám đốc Mã, mà tổng giám đốc Bùi và giám đốc Mã lại là bạn nhau, vòng tới vòng lui, hai người này cũng có thể trở thành bạn tốt!