Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1228 - Chương 1228. Chỉ Bùi Thành Mã? (2)

Chương 1228. Chỉ Bùi thành Mã? (2)
Chương 1228. Chỉ Bùi thành Mã? (2)

Huống chi đều là người có tiếng có tăm trong giới game trong nước, nói không chừng tương lai còn có cơ hội hợp tác, ắt sẽ càng thân thiết hơn.

Hai người càng nói càng hợp cạ, không để ý là hai tiếng đã trôi qua rồi.

Hà An xem thời gian, nói: “Ái chà, không để ý thời gian, làm phiền ngươi làm việc rồi nhỉ?”

Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Sẽ không, thời gian làm việc của ta rất tự do, không ảnh hưởng.”

Hà An vẫn đứng dậy: “Thế thì không làm phiền nữa, thế này, mai là cuối tuần, nếu có thời gian, ta mời ngươi dùng bữa, chúng ta vừa ăn vừa nói, thế nào.”

Nguyễn Quang Kiến cũng nhanh chóng đứng lên: “Không thành vấn đề! Nhưng chắc chắn là ta mời, dù sao thì đây cũng là ở Kinh Châu.”

Hà An cười cười: “Cái này không cần khách sách. Được rồi, thế ta đi trước, chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”

Hai người trao đổi cách liên lạc với nhau, Nguyễn Quang Kiến tiễn Hà An ra khỏi phòng làm việc Quang Hoàn.

Vừa ra cửa, vừa hay thấy một bóng dáng quen thuộc qua đường.

Trước mắt Nguyễn Quang Kiến sáng lên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay!

Chẳng phải trùng hợp rồi sao?

“Tổng giám đốc Bùi!” Nguyễn Quang Kiến rất vui vẻ: “Vừa nãy chúng ta vẫn đang nói về ngươi đấy!”

Bùi Khiêm vừa chuẩn bị tâm trạng sẵn sàng để ra ngoài, vừa đến cửa quán cà phê Internet Netfish, thì thấy Hà An và Nguyễn Quang Kiến đi ra từ trong phòng làm việc Quang Hoàn.

Sau đó, Bùi Khiêm cứng đờ tại chỗ nhìn vẻ mặt của Hà An, từ vui vẻ đến ngạc nhiên, lại đến hoang mang và chấn động.

Thoáng chốc trở nên lúng túng.

Trên đầu Bùi Khiêm xuất hiện vô số dấu chấm hỏi, hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này!

Sao Hà An lại ở đây?

Không phải đã rời khỏi Kinh Châu rồi sao? Về hồi nào vậy?

Rồi quen biết với Nguyễn Quang Kiến lúc nào?

Ta phải giải thích sao đây…

Mà dấu chấm hỏi trên đầu Hà An chẳng ít hơn Bùi Khiêm là bao.

Vừa gặp được “giám đốc Mã”, hắn rất vui vẻ, cảm thấy cơ duyên kỳ diệu.

Nhưng tiếng tổng giám đốc Bùi này của Nguyễn Quang Kiến gọi, nụ cười của Hà An chợt cứng đờ.

Tổng giám đốc Bùi? Nguyễn Quang Kiến lại gọi giám đốc Mã là “tổng giám đốc Bùi”?

Chỉ Bùi thành Mã?

Ồ không, chắc là Mã thành Bùi?

Hình như cũng không đúng.

Nguyễn Quang Kiến gọi nhầm rồi?

Không thể nào, Nguyễn Quang Kiến hợp tác với tổng giám đốc Bùi nhiều lần thế này rồi, chắc chắn sẽ có không nhầm!

Tuyệt đối có vấn đề lớn!

Hai người đều đứng im tại chỗ, không biết nên nói gì.

Nguyễn Quang Kiến nhìn Hà An, rồi lại nhìn tổng giám đốc Bùi, phát hiện hai người đều không nói gì, hơi thắc mắc chuyện là sao.

Nhưng nghĩ khác đi thì cũng rõ rồi, cuộc gặp gỡ mang tính lịch sử thế này, hai người đều hơi kích động, có thể lý giải được!

Vẫn đừng làm phiền bọn họ thì hơn, để bọn họ tận hưởng cái moment này là được.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quang Kiến mỉm cười: “Chắc chắn hai vị có rất nhiều chuyện để nói, ta về làm việc trước, gặp sau!”

Nguyễn Quang Kiến về phòng làm việc Quang Hoàn.

Một làn gió thổi qua, cuốn bay phiến lá trên đất, tất cả như dừng lại.

Bùi Khiêm và Hà An bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm mỗi người mỗi khác, nhưng đều là không nói nên lời.

Bùi Khiêm đoán được từ biểu cảm của Hà An, hắn tức giận thật rồi.

Cái này cũng rất bị thường, có ai bị lừa mà không tức giận đâu.

Một tiếng “tổng giám đốc Bùi” của Nguyễn Quang Kiến đã nói rõ tất cả, bây giờ chắc chắn Hà An đã biết rồi, Bùi Khiêm tự xưng là “Mã Dương” để lừa hắn dạy.

Về việc cụ thể bản thân Hà An lý giải chuyện này thế nào…

Thế thì khó nói.

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, tình hình bây giờ càng nói càng sai, chi bằng bớt nói vài câu, đợi lúc thầy Hà hỏi thì lại gặp chiêu tiếp chiêu.

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm vội phá vỡ sự im lặng: “Thầy Hà, vào uống tách cà phê chứ?”

Sắc mặt âm u của Hà An đỡ hơn chút rồi, nhưng vẫn chẳng ừ hử gì.

Hai người lần lượt bước vào quán cà phê Internet Netfish, tùy tiện tìm chỗ ngồi, nhân viên phục vụ lập tức qua hỏi han, sau đó bưng hai tách cà phê lên.

Hà An uống cà phê, một tiếng thầy Hà của tổng giám đốc Bùi khiến hắn bớt giận hẳn.

Theo lẽ thường bây giờ hắn nên tức giận, nhưng ngoài tức giận ra thì tâm trạng lại hơi phức tạp.

Nếu là người khác, có thể Hà An sẽ phất tay áo bỏ đi rồi, nhưng mà tổng giám đốc Bùi… chuyện này vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.

Hình như chuyện này có nhiều điểm nghi vấn, trước khi rõ ràng mọi chuyện, hình như cũng không nên bùng nổ.

“Giám đốc Mã” nghe giảng, diễn viên trong “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” kia, thật ra đều là tổng giám đốc Bùi thật. Thế vấn đề ở đây là vì sao ổng giám đốc Bùi lại giả bộ là giám đốc Mã, bảo mình giảng bài cho hắn?

Là lo lắng nói mình chính là tổng giám đốc Bùi thì mình sẽ không giảng cho hắn sao?

Ừm… có khả năng này, nếu biết sớm là giảng bài cho tổng giám đốc Bùi, chắc chắn ta sẽ không nhận, cùng lắm là gặp mặt, thảo luận đơn giản chút, không thể nhận học phí, cũng không thể nghiêm túc chuẩn bị mấy giáo trình kia.

Nên, tổng giám đốc Bùi đã muốn học mấy giáo trình này từ đầu?

Hình như cũng không có khả năng lắm.

Dù sao thì tổng giám đốc Bùi không học mấy giáo trình này, cũng đã tự thông suốt chằng cần thầy dạy nhờ bộ óc như thiên tài của mình, hà cớ chi phải học?

Làm ra một game thành công là may mắn, thế làm ra nhiều game thành công như thế, nghĩ kiểu gì cũng không phải may mắn nhỉ?

Hay là, vốn dĩ tổng giám đốc Bùi muốn lật đổ những quan niệm thiết kế game này? Nên cố ý làm game “Phấn Đấu” này trái với lý luận của ta?

Hoặc tổng giám đốc Bùi là thiên tài thiết kế game, đã rời xa suy nghĩ của người phàm rồi, muốn hoàn thành tác phẩm “Phấn Đấu” này giống như sách giáo khoa, ắt phải tiếp nhận quan niệm thiết kế của nhà thiết kế truyền thống?

Có mấy quan niệm truyền thống này rồi mới có thể đột phá và sáng tạo dựa trên nền tảng này?

Hai người im lặng uống cà phê, trong lòng đều có dự tính riêng của mình.

Bùi Khiêm nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được lý do thích hợp.

Hết chương 1228.
Bình Luận (0)
Comment