Vì sao lại học cái này? Vì đây là yêu cầu của hệ thống.
Lý do này không thể nói ra!
Thế, chẳng lẽ nói thật với Hà An mình thật sự không biết gì về thiết kế game? Muốn học một chút kiến thức nền tảng này? Thành công nhiều lần quá rồi, muốn thu hút vài kinh nghiệm thất bại?
E rằng chưa nói xong, Hà An đã hất cà phê vô mặt hắn rồi.
Đứng trên lập trường của Hà An, nghe câu này chắc chắn sẽ nổi giận.
Khó quá đi.
Bùi Khiêm cũng không muốn bầu không khí cứ quạnh quẽ thế này, thử lên tiếng: “Thầy Hà, thật ra ta làm vậy là có vài nguyên nhân đặc biệt, có điều không tiện nói rõ.”
Hà An trầm mặc chốc lát mới nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta đoán, có phải ngươi cảm thấy học mấy kiến thức này với thân phận người bình thường có thể dễ nhìn thấy vấn đề trước đó ta đã bỏ qua không?”
“Giống như mấy họa sĩ, mấy người hoạt động âm nhạc thiên tài, sau khi đạt được thành công to lớn không biết tiến thêm bước nữa thế nào, muốn đi tìm mấy nhà nghệ thuật bình thường, đi tìm linh cảm trên người bọn họ?”
Bùi Khiêm: “?”
Hà An uống ngụm cà phê, nói tiếp: “Tuy chuyện người che giấu thân phận khiến ta rất tức giận, nhưng nghĩ kỹ thì nếu ngươi nói ra thân phận mình, chắc chắn ta sẽ không nghiêm túc dạy ngươi như vậy.”
“Với lại ngươi gọi ta một tiếng ‘thầy Hà’, lúc ta giảng ở Game Đằng Đạt, ngươi cũng nghiêm túc nghe, rõ ràng là hy vọng kiểm tra lại game của mình từ góc độ của người khác.”
“Trong giáo trình ta giảng đến ‘Trò Chơi Địa Chủ’, giảng đến kỳ vọng về game một người chơi trong nước, ngươi cũng dùng game ‘Phấn Đấu’ này phản hồi rất tốt, nói thật, ta rất vui về điểm này.”
“Nên, ta cũng không phải người nhỏ nhen, chuyện qua rồi thì để cho nó qua đi!”
Bùi Khiêm không ngờ, bản thân chưa nói gì mà Hà An đã nghĩ thông suốt rồi?
Cái này…
Vốn chỉ có chuyện bổ não ở nhân viên, bây giờ bắt đầu mở rộng quy mô sang những người xung quanh mình rồi sao?
Bùi Khiêm trầm mặc chốc lát: “Ặc… Thầy Hà ngươi nói có lý đấy, nhưng không hoàn toàn vì cái này.”
Hà An thoáng sững sờ: “Ồ?”
Bùi Khiêm sắp xếp cách dùng từ một chút: “Thật ra game ‘Phấn Đấu’ này cố ý thêm vào vài nguyên tố thất bại, chủ yếu là muốn thử nghiệm một chút, xem những nguyên tố thất bại này có ảnh hưởng thế nào đến một game…”
“Có điều trời xui đất khiến sao mấy nguyên tốt thất bại này cũng thành công…”
Bùi Khiêm không muốn ôm hết thành công của “Phấn Đấu” vào ngươi, nói thật, hắn vẫn luôn cảm thấy khổ não về mấy lời tán thưởng của thế giới bên ngoài.
Vì đa số nội dung bên trong này không phải ý ban đầu của hắn!
Cứ tiếp tục khen thế này, thiết lập nhân vật của tổng giám đốc Bùi sẽ bay ngày càng cao, ở tương lai, một khi rơi xuống sẽ rất thảm.
Bản thân Bùi Khiêm cũng không hề gì, hắn sợ người khen hắn không chịu nổi.
Nên phải khiêm tốn một chút, phải tiêm phòng cho mọi người, đừng để mọi người kỳ vọng quá nhiều vào mình.
Bùi Khiêm chỉ thiếu điều viết chữ “ta chỉ là một người bình thường” lên mặt thôi.
Đối với Hà An cũng vậy, Bùi Khiêm muốn cố gắng xóa đi ân tượng sai lầm của Hà An rằng “Tất cả của ‘Phấn Đấu’ đều là tổng giám đốc Bùi hoạch định”.
Đương nhiên không thể nói rõ bản thân muốn lỗ tiền, nhưng đổi cách nói khác, nói mình làm thí nghiệm, xem thử các nguyên tố thất bại có ảnh hưởng đến sự thất bại của game thế nào, cái này dễ chấp nhận hơn nhiều, sẽ không nghi vấn nhiều quá.
Hà An thoáng sững sờ: “Cố ý thêm vài nguyên tố thất bại vào game? Xem thử mấy nguyên tố thất bại này ảnh hưởng đến game?”
“Tổng giám đốc Bùi, chẳng lẽ ngươi đã đạt đến cảnh giới ‘thích thì nhích’ rồi sao? Tùy tiện thêm vài nguyên tố thất bại cũng có thể gặt được thành công?”
“Ngươi đang… khiêu chiến bản thân?”
“Tổng giám đốc Bùi, tuy ngươi có tư cách nói câu này, nhưng ta vẫn muốn nói, người trẻ tuổi, đừng hăng quá! Kiêu ngạo khiến người ta tụt về sau, sao nói như thể bản thân đã ‘độc cô cầu bại’ rồi?”
“Làm được một game thành công không dễ dàng gì, làm một game thất bại không dễ dàng sao?”
“Ngươi nghĩ cho kỹ, thất bại rồi muốn thành công nữa cũng không dễ dàng như thế.”
Bùi Khiêm phát hiện, mình càng giải thích, cách lý giải của Hà An càng đi chệch hướng.
Nhưng mấy câu sau cùng Hà An nói khiến trước mắt Bùi Khiêm sáng lên.
Làm game thất bại rất dễ?
“Nếu không thì thế này, thầy Hà, ngươi nói một game nhất định thất bại, để ta khiêu chiến bản thân một chút, thế nào?”
Đừng nói là cố ý làm game thất bại lỗ tiền, nói khiêu chiến bản thân được rồi nhỉ?
Dù sao thì cũng có những sự thật không thể nói, có sự thật nói ra Hà An cũng không tin.
Chỉ có dùng cách nói này, Hà An sẽ chấp nhận.
Để Hà An nghĩ ra một cong đường ắt thất bại, chắc chắn sẽ vô cùng kiên cố!
Khóe miệng Hà An giật giật: “Ồ? Khiêu chiến với ta sao?”
“Ta tùy tiện nghĩ ra một game thất bại, ngươi dám làm theo ta nói?”
Bùi Khiêm gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên!”
Hà An cười ha ha: “Thế thì dễ thôi! Làm game RTS, cũng không cần nhiều, đầu tư hai trăm triệu là được, bây giờ động cơ sẵn sàng rồi, tiết kiệm được kha khá thời gian và vốn, làm cái này, thua là chắc!”
Bùi Khiêm gật đầu, quả nhiên, thầy Hà cũng cảm thấy làm game RTS có thể lỗ tiền! Giống nội dung giảng trên lớp.
Có điều, đơn thuần là đặt ra loại hình game, hình như cũng không ổn lắm.
“Khía cạnh khác thì sao?” Bùi Khiêm hỏi.
Hà An chấn động: “Tự tin vậy? Thế này, ngươi đầu tư thêm ba trăm triệu làm một CG, tuyệt đối vốn một đi không trở về!”
“Về phần đề tài gì, ta không cần giới hạn nữa, dù sao thì game này thêm CG, ngươi có thể đầu tư năm trăm triệu, nếu không lỗ nữa…”
“Thế thì ngươi đỉnh.”
Hà An há hốc hồi lâu vẫn không dám đưa ra flag chết nào.
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, đầu tư năm trăm triệu?
Ừm, rút ra số tiền này hơi phiền, nhưng vì lỗ tiền, phiền thì phiền thôi.
Huống chi, năm trăm triệu này không phải cầm ra được trong một lần, mà chia từng đợt. Chắc chắn game thế này phải nghiên cứu phát triển trong hai chu kỳ kết toán, có thể nghiên cứu phát triển tầm một năm, lâu như vậy mà bỏ ra năm trăm triệu, vấn đề không lớn.