Cao minh! Tổng giám đốc Bùi đúng là cao minh!
Nhưng mà, cánh tay Bùi Khiêm cầm ly trà khựng lại giữa không trung, biểu cảm rơi vào sững sờ.
Toi rồi, toi thật rồi!
Vốn dĩ cho rằng sau khi kết thúc giải đấu giao hữu toàn cầu, câu lạc bộ DGE có thể có được cuộc sống mới.
Hiện tại xem ra, nghĩ sai hết rồi.
Câu lạc bộ DGE này đã triệt để hết thuốc chữa rồi!
Thứ hai, ngày 27 tháng 9.
Hôm nay Bùi Khiêm tâm huyết dâng trào đến công ty, đang kiểm tra kết quả khảo sát độ phù hợp tinh thần Đằng Đạt gần đây nhất.
Sau khi tuyển dụng của Đằng Đạt chuyền từ do các bộ phận tư do tuyển thành thống nhất thi, đến giờ đã tiến hành hai lần tuyển dụng quy mô lớn, chia thành đợt tháng 11 và đợt tháng 5.
Các nhân viên trong lần tuyển dụng gần nhất cũng đã thành nhân viên chính thức của tập đoàn Đằng Đạt rồi.
Đương nhiên, sắp xếp liên quan như mở rộng khu văn phòng, sắp xếp vị trí làm việc, mua văn phòng phẩm, phát lương và các hạng phúc lợi đều có bộ phận nhân sự và hành chính phụ trách, ngoài lúc tiêu tiền Bùi Khiêm hỏi một câu có thể thêm tiền không, nhưng lúc khác sẽ không hỏi đến.
Vì hắn thật sự không có sức lực quan tâm mấy chuyện này, cũng không cần thiết phải quan tâm.
Nhưng hôm nay, đột nhiên Bùi Khiêm nhớ đến một vấn đề.
Vì sao hình như bài khảo sát độ phù hợp tinh thần Đằng Đạt này đến giờ vẫn chưa đào thải nhân viên nào?
Bài khảo sát này có vẻ không ổn lắm nhỉ?
Bùi Khiêm xem ghi chép, thật sự chỉ có tốp nhân viên sớm nhất là kẹt ở phần khảo sát độ phù hợp với tinh thần Đằng Đạt một chút, ban đầu tỉ lệ vượt qua rất thấp nhưng vẫn vượt hiểm qua khảo sát, không bị đào thải.
Mà tốp nhân viên mới tham gia kỳ thi vào nhậm chức tháng năm gần đây, bài khảo sát độ phù hợp với tinh thần Đằng Đạt một lần đã qua!
Cái này quá kỳ lạ rồi!
Ban đầu Bùi Khiêm vắt óc để đưa ra đề này, đặt vô số bẫy.
Chỉ cần người giải đề tư duy quán tính công sở đều rất khó qua được bài khảo sát.
Với lại kho đề vẫn luôn thay đổi, chỉ có Bùi Khiêm có đáp án tiêu chuẩn. Mỗi lần người giải đề giải xong, dù thông qua cũng không thể biết cụ thể mình đáp đúng câu nào, đáp sai câu nào.
Trong tình huống này, mấy người mới này thông qua trong một lần kiểu gì trời?
Trong tình huống không lộ đề, Bùi Khiêm cảm thấy chỉ có hai khả năng:
Thứ nhất, người ứng tuyển vừa hay là những kẻ sống vật vờ qua ngày.
Kiểu này quá lạc quan rồi, tính khả năng gần như bằng không, Bùi Khiêm sẽ không lừa bản thân.
Thứ hai, mấy người này vốn không phải kẻ sống vật vờ, nhưng bị các bộ phận cảm hóa, nuôi dưỡng thành người sống tạm bợ qua ngày.
Khả này này sẽ lớn hơn chút.
Thế thì có vấn đề rồi, các bộ phận đều đã trở thành các bộ phận lay lắt qua ngày, nhân viên mới cũng bị nuôi dưỡng thành kiểu lay lắt qua ngày, thế vì sao tập đoàn Đằng Đạt vẫn phát triển ầm ầm, ngày càng tiến lên?
Chẳng lẽ, tập đoàn Đằng Đạt đã biến thành công ty thần kỳ dù cả nhà đều sống tạm bợ, tùy tiện làm việc cũng có thể khiến công ty tồn tại và phát triển?
Suy nghĩ này hơi ảo ma, nhưng cũng không thể nói là không có lý.
Dù sao thì “hiệu ứng Matthew” chính là nói chuyện này.
Vẫn phải suy xét kế lâu dài.
Bùi Khiêm cập nhật cả kho đề một lượt hết hai tiếng, bao gồm mấy đề mục, đổi mấy câu mấu chốt, đáp án hoàn toàn không giống nhau.
Sau khi sửa xong, Bùi Khiêm giao kho đề mới lên.
Tuy bây giờ có vẻ hy vọng dùng bải khảo sát độ phù hợp với tinh thần Đằng Đạt để khiến nhân viên chùn chân không còn lớn nữa, nhưng cũng không thể từ bỏ hy vọng.
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài văn phòng truyền đến tiếng gõ cửa, trợ lý Tân đẩy cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Bùi, chương trình quan sát kinh tế tài chính của đài truyền hình Trung ương, muốn làm một tiết mục chuyên môn cho công ty chúng ta.”
“Tổ tiết mục muốn dùng slogan của tập đoàn Đằng Đạt chúng ta làm tiêu đề, nên hỏi ta. Nhưng hình như công ty chúng ta vẫn chưa có slogan.”
“Nếu không, ngươi nghĩ cái này xem?”
Bùi Khiêm vừa tải đề khảo sát tinh thần lên quay đầu sang nhìn trợ lý Tân, trên đầu dần hiện ra dấu chấm hỏi.
?
Tiết mục quan sát kinh tế tài chính?
Sao lại là đài truyền hình!
Đài truyền hình Kinh Châu cũng thôi đi, bây giờ đến cả đài truyền hình Trung ương cũng đến nữa?
Muốn ta chết sao?
Mặt mày Bùi Khiêm u ám: “Từ chối!”
“Ặc…” Trợ lý Tân thoáng do dự: “Tổng giám đốc Bùi, có thể ngươi không nghe rõ. Quan sát kinh tế tài chính là chương trình phân tích, không phải phỏng vấn, không cần ngươi hoặc nhân viên Đằng Đạt nào ra mặt. Dù chúng ta không cho câu tuyên truyền này là tiêu đề, tổ chương trình cũng sẽ tự đặt ra tiêu để để lên sóng.”
Bùi Khiêm sững sờ.
Có thể chơi thế này sao?
Đây là tiền trảm hậu tấu à?
Nói cách khác, ta phối hợp hay không thì chương trình này vẫn lên sóng như thường à?
Bùi Khiêm trầm mặc chốc lát, hỏi: “Thế… chúng ta có thể thương lượng với bọn họ, đừng phát sóng chương trình kỳ này được không?”
Trợ lý Tân mỉm cười, nói: “E là không được.”
Bùi Khiêm dựa vào ghế, cảm thấy rất lo lắng.
Cỏ vẻ không phải đang thương lượng mà là thông báo.
Được, chẳng phải muốn một cái slogan sao? Cho các ngươi.
Ta thay mặt tập đoàn Đằng Đạt cho các ngươi một slogan rất ảo ma, nếu các ngươi dám dùng, thế thì ta phục tổ tiết mục của các ngươi sát đất.
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, nói: “Slogan của tập đoàn Đằng Đạt chúng ta là: Mãi tin vào những chuyện lạ lùng sắp diễn ra.”
Dù là trợ lý Tân thấy nhiều biết rộng cũng vô thức sững sờ.
Cái gọi là slogan, có thể dịch thành khẩu hiệu hoặc tiêu ngữ, nhưng ý dịch sang không thể hoàn toàn thể hiện ý ban đầu của câu này.
Nói một cách cụ thể chính là truyền tải quan niệm của công ty qua câu từ ngắn gọn, nhấn mạnh đặc điểm xuất sắc của sản phẩm và công ty, tạo đặc tính thương hiệu thu hút người dùng.
Nếu ví dụ bằng tài khoản xã hội, logo thương hiệu là biểu tượng, tên thương hiệu là tên thân mật, mà slogan chính là ký tên cá tính.