Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1246 - Chương 1246. Nỗi Nhục Của Game Nước Nhà: “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” (2)

Chương 1246. Nỗi nhục của game nước nhà: “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” (2)
Chương 1246. Nỗi nhục của game nước nhà: “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” (2)

Kiểu thứ ba, làm theo cách quay phim, như vậy trong quá trình chế tác không cần dí vào tóc tai, lỗ chân lông nhân vật, rất nhiều hiệu ứng đặc biệt có thể dùng đạo cụ và sắp xếp cảnh thay thế, hạn làm việc có thể đảm bảo.

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, làm CG ngắn đi, thật sự thành công như “Tinh Hải 2” thì biết làm sao? Không phải không có khả năng này.

Làm một game thuần túy dài đi, thời hạn làm đảm bảo không được tất cả vô lý, làm chậm trễ kết toàn thì không thể chấp nhận được.

Phương án thứ ba, quay thật + CG điện ảnh, hình như là con đường không tồi, có thể tiêu nhiều tiền vừa có thể đảm bảo thời gian làm, lại kéo dài độ dài của CG.

Thế thì câu hỏi đặt ra là:

Nếu phòng làm việc Phi Hoàng vẫn đưa đoạn này lên rạp chiếu phim, lại kiếm được một mớ tiền thì phải làm sao đây?

Game lãi một mở, điện ảnh kiếm một mớ, thế chẳng phải tổng giám đốc Bùi nhồi máu cơ tim tại chỗ sao?

Nhưng Bùi Khiêm thay đổi suy nghĩ, hình như chưa từng nghe công ty game làm thế này, chứng tỏ mô hình này có vấn đề siêu to.

Dù sao thì CG game và điện ảnh, từ bản chất, nó không phải thứ giống nhau, không thể nhập làm một được.

Chu Tiểu Sách vẫn luôn im lặng giơ tay nói: “À… ta phát biểu ý kiến của ta chút.”

“Anh Hoàng, suy nghĩ của ngươi đưa ra lý tưởng hóa quá rồi.”

“Làm CG game sẵn tiện làm điện ảnh, sau đó đưa lên sóng lãi hai mớ tiền, trông có vẻ rất hoàn hảo, nhưng trước giờ chưa có công ty game nào làm vậy.”

“Dù là công ty game làm CG game lên sóng, hay lấy điện ảnh có sẵn làm CG game, vốn đều không có tiền lệ trong phạm vi thế giới.”

“Vì sao? Vì nó không suôn sẻ!”

“Điện ảnh yêu cầu chúng ta kể một câu chuyện hoàn chỉnh trong thời gian hơn một tiếng, chi tiết phải ăn khớp, yếu tố phong phú, điện ảnh khoa học viễn tưởng cũng vậy.”

“Mà chắc chắn CG game phải chia thành mấy đoạn, qua một chương phát một đoạn, nó là hình thức phân đoạn hóa, dùng để thể hiện phần tinh túy nhất trong cốt truyện của game.”

“Mà phần chiến đầu trong câu chuyện được thể hiện bởi cách chơi game.”

“Nói cách khác, nếu chúng ta làm CG game rất hay, nối chúng với nhau thành điện ảnh để xem, thế thì sẽ thiếu rất nhiều tin tức mấu chốt, khiến người xem phim ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.”

“Nhưng nếu chúng ta cắt một bộ điện ảnh thành CG, sẽ kéo dài quá, đánh một ải đặt một đoạn cốt truyện, khiến cốt truyện thông thuận ban đầu trở nên đứt gãy, sẽ khiến người chơi cảm thấy thật ảo ma, đa số người chơi đều đang đợi chơi game, không kiên nhẫn xem cốt truyện mãi, xem mấy phút sẽ muốn nhảy qua luôn.”

“Nên, chúng ta không thể chiếm cả hai bên, phải chọn. Nếu cốt truyện tinh hoa rời rạc như kiểu CG, thế thì đừng mong lên sóng; Nếu làm điện ảnh, rồi lại cắt thành rất nhiều đoạn, thế thì chắc chắn dư luận của người chơi không thể tốt được.”

Hoàng Tư Bác ngẫm nghĩ tỉ mỉ, hình như vậy thật.

Ý tưởng mình mới nặn ra không mượt lắm.

Mọi người thảo luận cả buổi trời, dường như vấn đề này vẫn chưa giải quyết được, chỉ có thể nhìn về phía tổng giám đốc Bùi, muốn nhận gợi ý từ tổng giám đốc Bùi nhiều hơn.

Mà lúc này Bùi Khiêm đang cố gắng đè nén vui vẻ trong lòng.

Tốt lắm, các ngươi đều tranh đáp!

Các ngươi đã thảo luận ra đáp án tiêu chuẩn rồi, thế thì có lý nào ta không sao chép?

Bùi Khiêm có tính toán trong lòng, suy nghĩ rồi nói: “Dựa vào cách của CG game quy hoạch cốt truyện từng chương, quay chụp theo cách của điện ảnh khoa học viễn tưởng, phải hoàn thành trong thời hạn, tổng thời gian phải hơn một tiếng rưỡi.”

Chu Tiểu Sách thấy mông lung lắm.

Vừa nãy nói nhiều như thế mà tổng giám đốc Bùi chẳng nghe lọt chữ nào?

Hay là tổng giám đốc Bùi có dự tính khác?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, vẫn muốn hỏi nữa, nhưng thấy thái độ của tổng giám đốc Bùi kiên quyết, chỉ có thể im lặng ghi lại, về từ từ nghiền ngẫm.

Bùi Khiêm nói tiếp: “Tên game là ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’, đề tài khoa học viễn tưởng.”

Suýt nữa Hồ Hiển Bân tưởng đâu mình nghe nhầm: “Ể? ‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’? Là cái…”

Bùi Khiêm gật đầu: “Không sai, nghĩ cách lấy bản quyền game này, chúng ta sẽ làm lại nó với phiên bản nét hơn!”

Hồ Hiển Bân trợn mắt há mồm.

“Sứ Mệnh và Lựa Chọn”, đó là nỗi nhục game nước nhà, ác mộng của vô số người chơi, game RTS thất bại nhất, tệ nhất lịch sử đó!

Với lại thế giới quan của nó sao chép “Tinh Hải”, vốn không có cốt truyện, mỹ thuật cũng nát bét, tất cả đều vượt mức có thể chấp nhận!

Người ta làm IP đều là tạo lại tác phẩm kinh điển;

Chúng ta làm IP, thành nhặt rác?

Còn là rác có độc, có hại, không chút giá trị?

Hà cớ gì? Đằng Đạt có nhiều IP tốt như thế, tùy tiện dùng một cái không được sao? Hoặc dứt khoát viết lại một thế giới quan cũng tốt hơn cái này mà!

Bùi Khiêm thấy biểu cảm quá lố của Hồ Hiển Bân, thầm vui mừng, cũng không định giải thích thêm.

Hoàng Tư Bác cũng cau chặt mày.

Nhưng một lúc sau, có vẻ hắn ý thức được gì đó, chân mày cũng giãn ra.

“À, ta hiểu rồi tổng giám đốc Bùi!”

“‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’ là nỗi đau trong lòng người chơi game trong nước, nó đại diện cho thời đại tệ nhất của game một người chơi trong , là nỗi ô nhục của game một người chơi trong nước.”

“Mà tổng giám đốc Bùi ngươi chọn làm lại game này, là để xóa bỏ nỗi nhục này, truyền bá game một người chơi sống lại lần nữa, đi đến huy hoàng!”

“Nếu thành công, nhất định sẽ xoay chuyển hoàn toàn ấn tượng của người chơi về game trong nước, một mũi tiêm trợ tim cho người chế tác của game một người chơi!”

Hồ Hiển Bân cũng tỉnh ngộ.

Thì ra là vậy, thì ra tổng giám đốc Bùi làm game này không vì lợi lộc, mà có ý nghĩa tượng trưng rất mạnh!

Không khỏi lộ ra biểu cảm vô cùng kính phục.

Sự nghiệp vĩ đại thế này, quả nhiên cũng chỉ có nhân vật anh hùng như tổng giám đốc Bùi mới có thể làm!

Bùi Khiêm: “…”

Các ngươi nói gì thì là vậy đó, quen quá rồi.

Bùi Khiêm điều chỉnh tâm trạng, nói tiếp: “Game này ắt phải làm sáng tạo hơn so với game RTS truyền thống.”

Hết chương 1246.
Bình Luận (0)
Comment