“Xem xét từ game ‘Phấn Đấu’ có thể thấy được, tuy tổng giám đốc Bùi rất chú trọng cốt truyện, nhưng hắn không theo đuổi cốt truyện đơn thuần, hắn còn theo đuổi sự thống nhất giữa cách chơi và cốt truyện, cũng chính là cách làm ‘phá vỡ bức tường thế giới ảo’, để cho cốt truyện không những kéo dài cách chơi, mà còn hòa hợp ở một tầng cao hơn.”
Hoàng Tư Bác nghĩ nghĩ: “Ừm, cũng đúng.”
Lý Nhã Đạt phát biểu: “Đứng trên góc độ người chơi, ta cảm thấy, hai yêu cầu này của tổng giám đốc Bùi rất thú vị: Game không cân bằng, với lại có vài đơn vị không nghe chỉ huy. Điều này có thể làm điểm khởi đầu của cách chơi.”
“Anh Bao, ngươi cũng là người chơi kỳ cựu của game RTS, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bao Húc sờ cằm như thể đang suy nghĩ gì đó: “Hai điểm này rõ ràng là lỗ hổng chí mạng của game RTS bình thường. Không cân bằng, với lại nhân tố không xác định quá nhiều, hoàn toàn xóa bỏ tính thi đấu của game.”
“Xóa bỏ tính thi đấu mang đến là sao…”
Lâm Vãn: “Mang đến tính giải trí tốt hơn?… Hình như cũng không đúng, vì đối với đa số người chơi game RTS, tính thi đấu của game RTS ngang với tính giải trí.”
Bao Húc nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Ta cảm thấy, chắc là tính chân thật.”
“Nhân tộc và Trùng tộc, vốn không cân bằng. Trong đa số các tác phẩm truyền hình, lúc Trùng tộc đối diện với nhân loại đều chiếm ưu thế áp đảo.”
“Trùng tộc sinh sôi vô cùng nhanh, hoàn toàn nghe lệnh, sơ hở chết đi sống lại, đối với nhân loại, rõ ràng lầ ác mộng.”
“Kết hợp điểm ‘binh lính có suy nghĩ của mình’, rõ ràng tổng giám đốc Bùi là hy vọng chúng ta làm nhân loại khá yếu, làm Trùng tộc khá mạnh, thế này có thể đột phá tính chân thật!”
“Lúc người chơi dùng nhân loại chống lại Trùng tộc, sẽ cảm thấy không công bằng, như vậy sẽ chân thật hơn game RTS cân bằng tuyệt đối.”
“Vì tính chân thật, tổng giám đốc Bùi thà bỏ tính thi đấu và tính cân bằng của game RTS, chắc đây là điểm rất quan trọng.”
Lâm Vãn ngộ ra: “Hiểu rồi! Nói cách khác, cơ chế game càng thể hiện rõ sự khác biệt giữa nhân loại và Trùng tộc. Chắc cái này sẽ liên quan đến cốt truyện!”
Hoàng Tư Bác gật đầu: “Ừm, đây là điểm mấu chốt. Thế là tổng giám đốc Bùi đặc biệt yêu cầu game này phải làm thao tác đơn giản, có liên quan không?”
Bao Húc cau mày: “Hình như… là không có liên quan. Dù game đơn giản hoặc khó nhằn, đều có thể làm hai chủng tộc này không cân bằng.”
Mọi người đều tạm thời trầm mặc.
Vì “trông có vẻ không liên quan” không có nghĩa là “thật sự không liên quan”, mà là “có liên quan nhưng chưa thấy được”.
Lữ Minh Lượng nghĩ nghĩ, nói: “Ta cảm thấy, điều này chắc hẳn có liên quan đến điểm chú trọng tổng giám đốc Bùi nghĩ.”
“Lúc đang là ‘Người Chế Tác Trò Chơi’, ta có một kiểu cảm giác thế này.”
“Về nội dung tổng giám đốc Bùi muốn truyền tải, hắn sẽ tình nguyện chi số vốn khổng lồ, dùng cách khoa trương nhất để truyền tải. Giống như ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ có thẻ làm game kiểu phiên lưu văn bản, tổng giám đốc Bùi lại làm mỗi lựa chọn thành cảnh 3D, ‘Phấn Đấu’ cũng dựng thành game kiểu điện ảnh.”
“Nếu hai game này làm phiêm lưu văn bản, đầu tư vào có thể tiết kiệm chục lần, thậm chí là hơn, nhưng tổng giám đốc Bùi vẫn không tiếc đầu tư lớn, để nội dung trọng tâm mình muốn thể hiện đủ đột phá.”
“Mà đối với những nội dung không quan trong kia, tổng giám đốc Bùi có thể xóa bỏ, có thể giản lược, tránh việc những yếu tố này gây phiền đến người chơi.”
“‘Sứ Mệnh và Lựa Chọn’ đã đặt ra ý không làm tính thi đấu, mà cần tính chân thật, lộ rõ cốt truyện, thế thì thao tác còn quan trọng không? Không quan trọng.”
“Thao tác là vì tính thi đấu.”
“Mà ý nghĩa của việc đơn giản hóa thao tác, làm yếu chiến lược trong trận chiến ở chỗ người chơi có thể có nhiều thời gian suy nghĩ hơn, chuẩn bị chiến lược trước chiến đấu.”
“Chắc đây là trong điểm tổng giám đốc Bùi muốn truyền tải.”
Hoàng Tư Bác vội ghi lại: “Có lý!”
“Một game RTS cân bằng mới cần liều mạng thao tác, game RTS không cân bằng liều mạng thao tác làm chi? Sau khi người chơi không cần thao tác qua nhiều, thời gian rảnh có thể làm chiến lược trước chiến đấu nhiều hơn.”
“Nhưng…”
I
“Mô hình ‘tập họp - xây dựng - chiến đấu’ của game RTS truyền thống, chiến đấu chiếm trên 60% hứng thú game là ít. Nếu giảm thao tác trải nghiệm chiến đấu, e rằng sẽ làm giảm đáng kể trải nghiệm đối với người chơi.”
Bao Húc nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu phải làm phức tạp hệ thống tập họp, xây dựng, để người chơi tập trung sức lực và thời gian vào hai mắt xích này.”
“Nhất là chiến lược trước chiến đấu, lúc người chơi đưa ra mỗi lựa chọn, đều phải suy nghĩ thật cẩn thận.”
Lý Nhã Đạt đồng ý: “Đúng, giống như game xếp hình. Game xếp hình ban đầu đều liên quan đến tốc độ, card thời gian, sau này game xếp hình không giới hạn thời gian, số bước, yêu cầu điểm số.”
“Cái sau yêu cầu suy nghĩ nhiều hơn, cũng thú vị hơn, phù hợp với thói quen người chơi bây giờ hơn.”
“Rõ ràng, tổng giám đốc Bùi không muốn đơn thuần lặp lại thành công của ‘Tinh Hải’, mà còn nghiên cứu mô hình game RTS mới!”
“Real-time, còn là game chiến lược, nhưng để đa số người chơi có thao tác không tốt cũng có thể có hứng với game.”
Lâm Vãn giơ tay nói: “Ta có bổ sung. Mỗi binh lính của nhân loại đều có suy nghĩ riêng, cũng chưa chắc sẽ phá hủy, sẽ không nghe chỉ huy, cũng có thể sẽ chủ động làm đội cảm tử đối đầu với Trùng tộc, giành thắng lợi nhỉ?”
“Mà cụ thể mấy người này hoạt động thế nào, rõ ràng cũng có thể móc nối với chiến lược trước chiến đấu.”
“Ví dụ, quan chỉ huy áp dụng biện pháp gì đó, ảnh hưởng đến cách nghĩ và sĩ khí của các sĩ binh, thế là các sĩ binh vốn có lòng quân phân tán trở nên đoàn kết một lòng.”
Hoàng Tư Bác gật đầu: “Đúng, chắc chắn đây cũng là cách làm hay.”
Mọi người bắt đầu lục tục ghi chép lại, thảo luận đến đây, một vài nguyên mẫu của game đã hình thành rồi.
Game này hoàn toàn khác với game RTS truyền thống, nhấn mạnh chiến lược trước chiến tranh chứ không phải chiến lược trong chiến tranh, nhấn mạnh tính chân thực.
Với lại, game này rất coi trọng cốt truyện, thậm chí sức nặng của bộ điện ảnh này còn cao hơn game.