Mã Nhất Quần ghi chép xong xuôi, đột nhiên trước mắt sáng lên: “Đột nhiên ta nghĩ đến một điểm quan trọng của cốt truyện!”
“Tổng giám đốc Bùi cực kỳ thích cách chơi ‘phá vỡ bức tường thế giới ảo’, mà lần này lại nhấn mạnh tính chân thực, chẳng phải rất thích hợp sao?”
“Nếu chúng ta ám chỉ người chơi trong game, trong tất cả các đơn vị điều khiển đều có người chân thực, mà mỗi đơn vị hi sinh đều là sinh mạng thật sự… có phải sẽ có hiệu quả đột phá bức tường thế giới ảo không?”
Chu Tiểu Sách trầm ngâm một lúc: “Chủ ý này là chủ ý hay, nhưng… hơi lạc hậu rồi.”
“Đã có người viết chủ ý này cho khoa học viễn tưởng năm 1985 rồi, với lại còn giành được giải Nebula và giải Hugo nữa, với lại, chuyện đó cũng kể về nhân tộc và Trùng tộc, kể về một đứa bé nhầm tưởng là một trò chơi, kết quả, trên thực tế là hắn đang chỉ huy chiến tranh tinh tế…”
Mã Nhất Quần không để bụng: “Đương nhiên ta biết cái này, đó là kinh điển của khoa học viễn tưởng, sao có thể chưa đọc được.”
“Nhưng thứ như văn học không phải nói ngươi từng viết đề tài này rồi thì ta không thể viết, chẳng lẽ sau ‘Lord of the Rings’ các tác giả không thể viết đề tài viễn tưởng phương Tây nữa sao? Đương nhiên không phải rồi.”
“Quan trọng là mô phỏng sao chép hay là đứng trên vai người trước viết ý tưởng mới?”
“Dù là viết sách hay làm game, chủ ý hay đều là căn bản trong căn bản, có thể dùng tốt chủ ý này hay không, phải xem ngươi diễn giải nó ra sao.”
“Ta cảm thấy chủ ý này rất hợp với game, cũng vô cùng phù hợp với quan niệm thiết kế game của tổng giám đốc Bùi.”
Chu Tiểu Sách gật đầu: “Ừm… ngươi nói đúng. Nhưng cũng có nghĩ là chúng ta phải nghĩ cách kể câu chuyện theo ý mới.”
“Nếu chúng ta không làm ra ý tưởng mới, thế thì biến thành ăn mót ăn nhặt, có thể điện ảnh và phim đều sụp đổ.”
Mọi người lại im phăng phắc.
Rõ ràng, nếu làm đề tài này thật, thế thì phải tìm cách vượt qua kinh điển, hoặc chí ít phải diễn giải khác đi, đô khó thế nào nghĩ là biết.
Hoàng Tư Bác hơi sầu: “Lần này tổng giám đốc Bùi cho quá ít tin tức.”
Lâm Vãn lại xem yêu cầu của tổng giám đốc Bùi lần nữa, phát hiện một điểm mù: “Ta thấy yêu cầu bên tổng giám đốc Bùi chỉ có thể tìm một diễn viên, với lại không cần có biểu cảm, có phải đang ám chỉ cốt truyện của điện ảnh không?”
Chu Tiểu Sách nói: “Ta cũng từng nghĩ đến cái này rồi, chỉ có hai khả năng thôi.”
“Một là, nhân vật chính này đeo mặt nạ hoặc đội mũ bảo hộ suốt quá trình, để người ta không thấy mặt hắn, biến thành nhãn biểu tượng. Có vài bộ điện ảnh xử lý thế này.”
“Hoặc là nhân vật chính này bẩm sinh đã lạnh nhạt, không có biểu cảm. Đây là hình tượng đặc biệt của nhân vật chính.”
“Nhưng hai kiểu giải thích này đều có lý, khiến người ta khó chọn.”
Mã Nhất Quần suy nghĩ một chút: “Tuy có thể đều có lý cả, nhưng tính hợp lý không giống nhau.”
“Nếu để nhân vật chính biến thành cái nhãn phổ thông hóa, thế thì chắc chắn nhãn này phải có ý nghĩa trừu tượng, trong đề tài siêu anh hùng hoặc khoa học viễn tưởng, lúc phản ánh mâu thuẫn xã hội, vấn đề xã hội dùng cách này khá nhiều.”
“Nhưng điểm chính của chúng ta nói về chiến tranh khoa học viễn tưởng, ‘mặt phổ thông’ có thể đại diện cái gì đây? Hình như không tìm được ý nghĩa trừu tượng cụ thể.”
“Nhưng nếu là hình tượng đặc biệt, thận ra lại vô cùng rõ ràng.”
“Hình tượng thế nào mà không có biểu cảm? Tố chất tâm lý cực mạnh, người cực kỳ lạnh lùng không có biểu cảm.”
“Ta nhớ trước đây từng đọc một báo cáo, tố chất tâm lý của phi hành gia nước ta cực kỳ mạnh, dù lúc phóng phi thuyền, nhịp tim mỗi phút cũng không đến tám mươi lần, thậm chí lúc lầm tưởng mình sắp hi sinh, nhịp tim cũng dao động quá nhiều.”
“Giống kiểu người này, chắc chắn không thể có cảm xúc phong phú được, mặt không cảm xúc mới bình thường, rất phù hợp với yêu cầu nhân vật của tổng giám đốc Bùi.”
Chu Tiểu Sách như đang suy nghĩ sâu xa: “Nên tổng giám đốc Bùi đang ám chỉ chúng ta rằng, nhân vật chính là một chiến sĩ không gian có tố chất tâm lý cứng rắn?”
“Với lại chỉ có một nhân vật chính, những người khác đều là quần chúng, chứng tỏ phần lớn thời gian đều là phần diễn một mình của nhân vật chính. Trong không gian tương đối độc lập, chỉ huy và chiến đấu với Trùng tộc?”
“Nếu kết hợp với quan niệm phá vỡ bức tường thế giới ảo của tổng giám đốc Bùi, đại khái có thể xác định được mẫu câu chuyện rồi.”
“Nhân vật chính là một binh lính không gian được huấn luyện, cũng là một người chỉ huy, đa số thời gian cốt truyện đều chỉ huy hạm đội và chiến đấu với Trùng tộc qua màn hình.”
“Nhưng, rốt cuộc có phải hắn chỉ huy người thật không? Hắn biết điều này không? Đây mới là điểm mấu chốt.”
Lại một mảng lặng ngắt như tờ.
Đầu mối tổng giám đốc Bùi để lại đã được lý giải kha khá rồi, nhưng cần suy ra được câu chuyện rõ ràng.
Cơ chế game ảnh hưởng đến cốt truyện điện ảnh, mà cốt truyện điện ảnh cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ chế game. Chỉ cần không đặt ra được một điểm nào đó, cả dự án sẽ rất khó làm.
Hoàng Tư Bác nghĩ nghĩ: “Nếu không thì ta lại đi hỏi tổng giám đốc Bùi?”
“Báo cáo nội dung chúng ta nghĩ ra với hắn, để hắn đưa ra vài chỉ dẫn?”
Chu Tiểu Sách lắc đầu, kiên quyết nói: “Không!”
“Tổng giám đốc Bùi đã nói vậy, thế thì chứng tỏ hắn không định để lộ nhiều tin tức hơn đâu.”
“Chúng ta cũng không thể chuyện gì cũng trông chờ vào tổng giám đốc Bùi.”
“‘Người Chế Tác Trò Chơi’, ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’, ‘Phấn Đấu’ đều là tổng giám đốc Bùi giúp đỡ, nhưng chúng ta cũng không thể đợi tổng giám đốc Bùi dâng cơm tận miệng mãi được.”
“Chúng ta phải cố gắng viết ra một câu chuyện hay. Tổng giám đốc Bùi đã giúp chúng ta đưa ra dàn ý rồi, chúng ta phải phát huy một phần.”
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy câu này của Chu Tiểu Sách rất có lý.
Quả thật không thể trông chờ vào tổng giám đốc Bùi mãi được, chúng ta cũng phải tự cố gắng!