“Tổng giám đốc Bùi chắc chắn sẽ chọn vế sau.”
“Nếu tổng giám đốc Bùi giao nhiệm vụ quan trọng này cho ta, ta cũng không thể sợ sai, nhất định phải nghĩ cách làm ra ý tưởng mới!”
Vương Hiểu Tân tiếp tục vùi đầu vào nghĩ phương án.
……
……
Thứ năm, ngày 13 tháng 10.
Chu Tiểu Sách đến khách sạn Lộ Tri Dao đang thuê.
Từ lần trước lừa Lộ Tri Dao đến Kinh Châu, đồng thời sau khi nhét máy tinh gaming cho hắn đi “trải nghiệm kịch bản”, đã trải qua thời gian ba ngày.
Chu Tiểu Sách, nên đến xem thử rồi.
Cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, chủ yếu vẫn là bởi vì phải cho ra kịch bản trong vòng hai ngày này, không thể chậm trễ nữa.
Chu Tiểu Sách không có đầu mối, chỉ có thể nghĩ cách xem thử bên phía Lộ Tri Dao có ý tưởng gì hay không.
Đến cửa phòng của Lộ Tri Dao, Chu Tiểu Sách gõ nhẹ cửa.
Qua thêm hai phút, cánh cửa mở ra.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lộ Tri Dao, Chu Tiểu Sách không khỏi sững sờ.
Ảnh đế lúc đến mặt mày rạng rỡ, khí chất tiêu sái đã biến thành một người đầu tóc như tổ quả, trên cằm đã mọc dài ra râu xanh lúng phúng, hai mắt thâm quầng, vô thần ngơ ngác.
Chu Tiểu Sách có hơi mê mang: “Sao lại như thế này, sao chơi game mà bị trầm cảm vậy chứ?”
Lộ Tri Dao rất bất đắc dĩ: “Đạo diễn Chu, cách này của ngươi vốn không hữu dụng!”
“Mấy hôm nay ta chơi game quên ăn quên ngủ, nỗ lực làm thử theo lời ngươi nói, nhưng mà hoàn toàn không có cảm giác gì.”
“Ta đã từ bỏ rồi.”
“Chưa ngộ ra gì hết sao?”
“Đừng gấp, từ từ nói, kể lại tỉ mỉ lịch trình của ngươi cho ta nghe xem, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
Chu Tiểu Sách đi cùng với Lộ Tri Dao vào trong phòng, ngồi xuống bộ sofa ngoài phòng khách.
Lộ Tri Dao cầm lấy cốc coca vừa uống được một trên bàn uống một ngụm, bắt đầu bán than với Chu Tiểu Sách.
“Đạo diễn Chu, ta cũng không biết là cách của ngươi vô dụng, hay là tại ta không nắm vững tinh tý, tóm lại là không ngộ ra được gì hết.”
“Ngươi bảo ta xem mỗi một đơn vị trong đây thành người sống.”
“Ta vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân điều này, ban đầu còn đỡ, ta cố tình để cho tất cả binh sĩ còn lại ít trốn ở phía sau, không ai bị vong trận.”
“Nhưng mà về sau chỉ lơ là một chút là có một người chết, chỉ lơ là một chút là có một người chết...”
“Sau đó ta phát hiện, càng muốn xem những người này thành người sống, càng không thể nào làm được!”
“Bởi vì nếu ta vẫn luôn nhấn mạnh bọn họ là người sống với chính mình, thì căn bản không thể nào tập trung tinh lực lý trí để suy nghĩ, xử lý chiến đấu của hiện tại.”
“Sau đó càng xoắn xuýt, càng có nhiều người chết.”
“Cho nên khi đánh đến cuối cùng, chiến dịch càng đánh càng khó, ta căn bản cũng không còn cách cứu mạng của những người này.”
“Cho dù ta liên tục lừa gạt bản thân nói những người này đều là người sống sờ sờ, nhưng tiềm thức của ta vô cùng kháng cự, không ngừng phủ định chuyện này, cho nên ta căn bản không thể suy nghĩ giống như ngươi nói...”
“Cuối cùng, ta nghi ngờ, không hiểu, chẳng lẽ chết nhiều người như vậy, ta vẫn cảm thấy bình chân như vại, tất thảy đều quay về điểm ban đầu.”
“Tóm lại, không thu hoạch được gì.”
Lộ Tri Dao bán sạch than xong bèn nhìn về phía Chú Tiểu Sách.
Hắn vốn cho rằng sẽ nhìn thấy sự thất vọng hoặc biểu cảm an ủi trên mặt Chu Tiểu Sách, nào ngờ Chu Tiểu Sách phất tay, tỏ ý hắn đừng nói chuyện, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Lộ Tri Dao sững người.
Ý gì chứ? Lẽ nào đạo diễn Chu thật sự đã tìm ra được linh cảm gì đó từ trong lời nói của ta sao?
Đạo diễn đều là người có sở trường suy diễn vậy sao?
Mi tâm Chu Tiểu Sách nhíu chặt, cảm giác giống như tóm được thứ gì đó, nhưng lại có chút không chân thật lắm.
Tổng giám đốc Bùi yêu cầu binh lính trong game phải có suy nghĩ của bản thân, kết hợp với cách làm “đánh tan bức tường thứ nguyên”, khiến cho người ta tự nhiên liên tưởng đến chuyện “binh lính trong game thực sự là một con người”.
Nhưng chuyện này sớm đã có người dùng đến, muốn diễn tiến ra ý tưởng mới, thì cần phải đào sâu vào ý tưởng này, nghĩ ra ý tưởng mới.
Lịch trình tâm lý của Lộ Tri Dao, tuy rằng không thể trục lợi tiếp dùng vào trong kịch bản, nhưng cũng đã cung cấp một vài ý tưởng lúc trước chưa nghĩ đến.
Ví dụ:
Để ý quá mức những người này có phải là người không sẽ ảnh hưởng đến lý trí phán đoán của bản thân, không xem bọn họ là người ngược lại có thể giảm thiểu hi sinh, điều này dường như có chút châm biếm;
Bởi vì game là một phương tiện truyền đạt đặc biệt, cho nên trong quá trình chơi game, tiềm thức sẽ phản kháng đồng thời phủ nhận cách nghĩ “nhân vật trong game đều là người thật”;
Sau khi có quá nhiều người chết sinh mạng bèn biến thành một con số, mà quan chỉ huy tối cao cũng sẽ rơi vào trong sự tê dại và tuyệt vọng.
Nhưng mà, hoàn toàn xem con người thành một con số là đúng hay sao? dường như sẽ nảy sinh ra càng nhiều vấn đề...
Hơn nữa, thứ Lộ Tri Dao chơi là “Tinh Hà 2”, không phải “Vận Mệnh Và Lựa Chọn”.
Suy nghĩ một chút, nếu như là “Vận Mệnh Và Lựa Chọn”, mỗi một binh lính đều sẽ có cách nghĩ của bản thân, vả lại khoảng cách giữa nhân loại vàng tộc người côn trùng càng lớn hơn...
Rất nhiều tư tưởng nhanh chóng va chạm, Chu Tiểu Sách đột nhiên cảm thấy linh cảm dạt dào!
Hắn vội vàng nói: “Ta dùng máy tính một lúc!”
Lộ Tri Dao vội vàng đứng lên: “Được.”
Chu Tiểu Sách thoát khỏi “Tinh Hà 2”, lập tức tạo một văn bản mới, bắt đầu gõ phím vèo vèo.
Lộ Tri Dao tò mò đứng ở phía sau, sau khi nhìn một lúc, bèn có chút nghi hoặc nói: “Đạo diễn Chu, ngươi đang... viết lại từ đầu nội dung chính của câu chuyện sao?”
Chu Tiểu Sách vội vàng nói: “Đương nhiên không phải! Trong máy tính của văn phòng ta có kịch bản mười trăm mấy ngàn chữ rồi, đây chỉ đơn giản là ghi lại linh cảm vừa rồi.”
“Ngươi đừng suy đoán tâm tư của ta, cũng không được nhìn, ngươi nhìn ta sẽ viết không được nữa. Người ngồi sang một bên trước đi.”