Lúc trước lên lớp Bùi Khiêm đã đại khái hiểu được trạng thái hiện tại của Khâu Hồng, hắn vừa tự mình đầu tư làm game nạp tiền thất bại, cho nên mới chạy đến Kinh Châu dạy học thử giãn.
Một nhà chế tác thành công tìm đến đầu tư không dễ dàng, càng huống hồ là một nhà chế tác vừa mới thất bại, thì càng khó tìm được đầu tư.
Hơn nữa, Khâu Hồng đã từng tự mình khởi nghiệp, trong thời gian ngắn dưới tình huống không có áp lực kinh tế, khả năng cao sẽ không cúi đầu xin việc tại những công ty bình thường.
Cũng chính là nói, mấy tháng gần đây Khâu Hồng vẫn chưa tìm được việc gì để làm.
Tuy rằng Khâu Hồng cũng có kinh nghiệm thành công, nhưng chỉ hạn chế ở game online nạp tiền, lúc ban đầu quả thực hắn từng làm game một người chơi nhưng lúc đó hắn vừa mới vào ngành, hơn nữa game một người làm đã thất bại.
Bùi Khiêm cảm thấy, nếu để Khâu Hồng đi chọn game nạp tiền, khả năng cao là vừa chọn đã trúng, nhưng chọn game một người chơi, thì chưa chắc.
Về phần Khâu Hồng nói bản thân kiên quyết không đụng vào game một người chơi nữa...
Đầu tiên, thực ra Khâu Hồng vốn không bài xích game một người chơi, chỉ là vì lúc vừa mới vào ngành đã dùng hết tâm huyết làm game một ngươi chơi rồi bị tổn thương, cho nên đã hắc hóa.
Thứ hai, Bùi Khiêm cũng không tính nói ước mơ hay là nói đạo lý to lớn, chỉ là một vấn đề cân nhắc lợi ích vô cùng hiện thực.
Cho nên Khâu Hồng từ bỏ game một người chơi chọn lựa game online, không phải là vì có thể kiếm tiền, để bản thân trải qua cuộc sống tốt hơn sao.
Cho nên, quan trọng không phải game một người chơi hay là game online, mà là nằm ở công việc này có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho Khâu Hồng.
Nhà chế tác làm game online nạp tiền, trên cơ bản đều là người rất hiện thực, thị trường nói với bọn họ thứ này kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên bọn họ mới đi làm.
Nếu đã như vậy, Bùi Khiêm chỉ cần đưa thêm tiền, chắc chắn có thể đào Khâu Hồng về.
Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy Khâu Hồng là chọn lựa tốt nhất bản thân có thể tìm được.
Vậy thì vấn đề là, nên nói chuyện này với hắn thế nào đây...
Mãi đến hiện tại, Khâu Hồng vẫn cho rằng mình là Mã Dương.
Tiếp tục lấy thân phận Mã Dương qua lại với hắn? Dùng thân phận người phụ trách đầu tư Viên Mộng gửi nhiệm vụ cho Khâu Hồng?
Cũng không phải không được, nhưng mà lưa người chung quy vẫn là không tốt.
Càng huống hồ, sau này Khâu Hồng ít nhiều gì cũng sẽ tiếp xúc với các nhân viên khác của Đằng Đạt, chuyện này sớm muộn cũng phải bại lộ, cũng không thể giấu giếm mãi được.
Cho nên, nên lật bài ngửa rồi.
Vấn đề nằm ở, lật bài ngửa thế nào mới có thể khiến Khâu Hồng dễ dàng tiếp nhận hơn.
Nói thẳng, chắc chắn là không được. Cũng không phải nói Bùi Khiêm không muốn nói thật, vấn đề là phạm phải nguy cơ nói ra một phần sự thật sẽ bị hệ thống cảnh cáo, Khâu Hồng cũng không tin.
Làm không tốt Khâu Hồng còn cho rằng hắn đang giả vờ, lập tức dứt áo ra đi.
Cho nên, Bùi Khiêm chỉ có thể dùng một lời nói dối thiện ý khác để lấp liếm.
Nói với Khâu Hồng, bản thân lúc trước tự xưng là Mã Dương thỉnh giáo kinh nghiệm thất bại của hắn, thực ra chính là để giao lưu hữu nghị và thảo luận nghiên cứu giữa các nhà thiết kế, thuận tiện tìm hiểu lẫn nhau một lượt. Hiện tại đã tìm hiểu được ít nhiều, cảm thấy có thể hợp tác, cho nên thuận lý thành chương vứt ra một nhành ôliu.
Nghĩ xong từ ngữ, Bùi Khiêm bèn gọi điện thoại cho Khâu hồng, mời hắn hay hôm nay đến Kinh Châu thêm một chuyến, có chuyện rất quan trọng cần gặp mặt bàn bạc.
……
……
Thứ tư, ngày 12 tháng 10.
Vương Hiểu Tân đang vắt kiệt chất xám hoạch định phương án đổi mới DLC của mấy tựa game cũ của Đằng Đạt.
Có quá nhiều game cũ, thời gian tổng cộng 4 tháng, đổi mới DLC cho tất cả các tựa game hiển nhiên là chuyện không thể hiện thực, chỉ có thể chọn ra để làm.
Vả lại, nội dung cập nhật cũng phải cân nhắc tính giá cả.
Có một vài DLC của xưởng nghiên cứu phát triển hoàn toàn có thể xem là một tựa game độc lập, dung lượng lớn, giá bán cao, thời gian nghiên cứu phát triển cũng rất dài.
Thời gian bên phía tổng giám đốc Bùi đưa ra tổng cộng tầm bốn tháng, không thể nào làm đến trình độ này.
Tuy rằng tổng giám đốc Bùi cấp không ít tiền, nhưng tiền vốn không phải vạn năng, tiền không thể mua được thời gian.
Cho nên, vẫn có độ khó rất cao, Vương Hiểu Tân lại rất ít khi được phụ trách công việc thế này, cho nên cảm thấy áp lực nặng như núi.
“‘Con Đường Sa Mạc Cô Độc’, làm hình thức game online? Có thể đua xe cùng với những người chơi khác, biến thành con đường sa mạc không cô độc?”
“Tăng thêm cho ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ một chế độ ‘ngươi giỏi ngươi làm đi’? Để cho người kể tự chọn lựa đường đi, người chơi trào phúng ngược lại người kể?”
“Kịch bản ‘Pháo Đài Trên Biển’ cũng tăng thêm một đoạn? Hình như không cần thiết lắm, vậy tăng thêm một thanh vũ khí sử thi thì sao? Hình như tổng giám đốc Bùi thích vế trước hơn.”
“Còn về ‘Quay Đầu Là Bờ’, hình như những người chơi qua ải nhiều lần đều đã cảm thấy có chút vô vị, tuy rằng vẫn có người chơi mới lọt hố, nhưng độ dính của người chơi cũ vốn không có. Hay là làm một chế độ khiêu chiến bắt đầu từ số 0, tìm chút việc cho người chơi cũ làm?”
“Ừm...”
“Dường như nội dung có hơi đơn giản, các người chơi có bỏ tiền ra mua không?”
Vương Hiểu Tân lại có một vài cách nghĩ, nhưng không có tự tin với bản thân.
Một vài cập nhật thông thường, ví dụ như thêm võ tướng mới cho “Quỷ Tướng”, tiếp tục ra một vài vũ khí sử thi cho “Pháo Đài Trên Biển”, cảm thấy không có ý tưởng gì mới; nhưng những ý tưởng bản thân nghĩ đến, lại có hơi nhỏ quá, e là định giá của DLC sẽ không cao, nói không chừng là lỗ tiền ngược lại kiếm về danh tiếng.
“Vế trước ổn thoả nhưng không thú vị gì, vế sau thú vị nhưng có chút mạo hiểm...”
“Nếu là tổng giám đốc Bùi, sẽ chọn lựa thế nào đây?”