Rất nhiều game được thành công, đều có một phần nhân tố đến từ phẩm chất cực cao của bản vẽ phác thảo, khiến cho người chơi bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa bản vẽ phác thảo kết hợp hoàn mỹ với nội dung game cũng đã trở thành khâu quan trọng cho tính nghệ thuật của game.
Bùi Khiêm nhìn lại hợp tác của bản thân và Nguyễn Quang Kiến, cảm thấy chuyện này chắc chủ yếu là bởi vì thuộc tính Âu Hoàng của bản thân.
Theo lý mà nói, lúc đó người bản thân tìm là một hoạ sĩ nhỏ không có tên tuổi, tỉ lệ gặp phải cao thủ che giấu chắc phải rất nhỏ chứ?
Kết quả vẫn gặp phải!
Ta nói này tìm ai để nói lý đây.
Cho nên Bùi Khiêm cảm thấy, nhất định phải thả một tấm lưới rộng.
Nếu lần này chỉ tập trung tiền đầu tư một hai công ty nhỏ, vậy thì khả năng cao lại lặp lại vết xe đổ, cho nên nhất định phải đầu tư diện rộng.
Hàng mẫu càng nhiều, tỉ lệ càng chuẩn, ảnh hưởng có thể giảm xuống đến mức thấp nhất.
Thứ hai là bài học từ việc mua Game Thương Dương.
Bùi Khiêm nhớ lại, lúc vừa mới mua game Thương Dương, thực ra mọi thứ đều tốt, chuyện xấu chính là xấu ở bản thân không đủ kiên nhẫn, muốn khiến Game Thương Dương lỗ nhiều thêm nữa, để bọn họ bỏ đi chế độ nạp tiền trả phí của game.
Kết quả “Chiến Ca Nhiệt Huyết” chuyển biến thành tốt, danh tiếng tốt nổi lên như sấm, sau khi chế tác lại + game PC đổi thành game mobile, đột nhiên nổi tiếng lên.
Cho nên, lần này Bùi khiêm cảm thấy bản thân tuyệt đối không được thay đổi chế độ vận hành vốn có của những công ty này, thậm chí nhìn cũng không được nhìn.
Bởi vì có nhiều lúc lại là bởi vì tổng giám đốc Bùi quan sát mà thay đổi cả sự tình.
Tuy rằng “hiệu ứng người quan sát” tồn tại ở khắp các phương diện trong cuộc sống, nhưng Bùi Khiêm phát hiện trên người mình nổi bật xuất chúng, cần phải nghĩ cách né tránh.
Cuối cùng là bài học của đầu tư Viên Mộng.
Cho đến hiện tại đầu tư Viên Mộng đã đầu tư cho IOI, trạm điện thoại công cộng, Học Bá Mau Đến, máy nâng tự động... toàn bộ đều đã thu được thành công.
Nguyên nhân thành công của những hạng mục này khác nhau, nhưng Bùi Khiêm cân nhắc một lúc thì cảm thấy, nguyên nhân rất quan trọng nằm ở “sự chú ý”.
Bởi vì quá muốn thua lỗ, cho nên vào lúc chọn lựa hạng mục Bùi Khiêm luôn chọn những loại hạng mục đặc biệt khác thường, ví dụ như trạm điện thoại công cộng, máy năng tự động.
Nhưng mà kiểu hạng mục này, lại bởi vì nó quá khác thường, mà ngược lại dễ dàng nảy sinh ra chủ đề sống, nhận được lượng lớn sự chú ý.
Càng huống hồ phàm là sản nghiệp có dính dáng đến Đằng Đạt, thì không thiếu sự chú ý.
Lại công thêm một chút thuộc tính Âu Hoàng của Bùi Khiêm, một khi đã có độ chú ý, thì sẽ có người đi mua.
Cho nên, Bùi Khiêm cảm thấy bản thân nên chọn lựa một vài hạng mục quy củ cứng nhắc không quá khác thường, hạ khả năng kiếm tiền xuống mức thấp nhất.
Cho dù hạng mục có quy củ cứng nhắc kiếm được tiền, thì cũng chỉ kiếm được chút tiền, dưới tình huống quăng lưới diện rộng, hạng mục khác thất bại có thể triệt tiêu lợi nhuận, không đến mức kiếm được nhiều tiền đến mức khác thường.
Cho nên, tổng hợp nhiều kinh nghiệm thất bại, Bùi Khiêm lại mài mò ra được một con đường mới:
Nhất định phải quăng lưới diện rộng, đầu tư vào càng nhiều công ty thì ảnh hưởng của vận may sẽ càng thấp, dưới tiền đề tỉ lệ thất bại của game một người chơi nội địa cao, xác suất lỗ tiền cũng lớn hơn.
Tuyệt đối không thể can thiệp vào cách thức vận hành của các công ty này, thậm chí không được biết bọn họ cụ thể đang làm hạng mục gì, để “hiệu ứng người quan sát” của bản thân hạ xuống mức thấp nhất.
Hạng mục được chọn tốt nhất nên quy củ cứng nhắc, chắp vá, không có điểm gì đặc biệt. Một khi như vậy sẽ không sản sinh ra phản ứng hoá học với danh tiếng của Đằng Đạt rồi vô thức lời to.
Bùi Khiêm nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, cảm thấy phương hướng chỉ đạo lần này vô cùng tuyệt.
Tổng kết từ rất nhiều bài học thất bại, lần này có thể lỗ tiền thành công rồi?
Vậy thì vấn đề tiếp theo, lần này tìm ai để phụ trách đây?
Xung quanh tứ phía, phát hiện không có một ai có thể dùng được.
Trong hai bộ phận game Đằng Đạt, Game Thương Dương, có không ít người hiểu về game, nhưng Bùi Khiêm đều cảm thấy không yên tâm.
Bởi vì bọn họ đều đã trúng độc quá nặng!
Đặc điểm chung của các nhân viên Đằng Đạt chính là bọn họ sẽ lý giải sai ý đồ của tổng giám đốc Bùi, tìm được phương thức giải đáp có thể sinh ra lợi nhuận, đồng thời cách hiểu về game hoàn toàn thống nhất với kinh nghiệm thành công của game Đằng Đạt.
Cho dù là tuỳ tiện lôi ra một người từ bộ khác đi phụ trách việc này, Bùi Khiêm vẫn cảm thấy có thể sẽ dẫn đến thất bại.
Dù sao thì chuyện “để cho nhân viên nhảy ngành” Bùi Khiêm vẫn đang làm, nhưng mà chưa từng thành công.
Hình như mỗi một nhân viên nhảy ngành đều lấy được thành công.
Để Mã Dương đi?
Không được, có vết xe đổ từ IOI lúc trước, lĩnh vực này không thể tin tưởng lão Mã nữa.
Để Lữ Minh Lượng đi?
Càng không được, bản thân Lữ Minh Lượng chính là một nhà hoạch định sách lượt, có lý giải không tệ với ngành game. Lại nói, hắn đang làm ngon lành ở Nghịch Phong Logistic, điều hắn đi qua đây đổi một người khác đến quản lý Nghịch Phong Logistic, cũng làm cho Nghịch Phong Logistic kiếm được tiền thì phải làm sao?
Vậy không phải mất cả chì lẫn chài sao?
Bùi Khiêm nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy bản thân cần phải tìm một người chẳng chút liên quan gì với tập đoàn Đằng Đạt để làm chuyện này mới được.
Tốt nhất là hiểu một chút về game một người chơi, nhưng mà không được hiểu quá rõ.
Người hoàn toàn không hiểu, tiếp nhận nhiệm vụ này chắc chắn phải đi tìm chuyên gia làm cố vấn, đây chính là mối hoạ ngầm rất lớn; Còn người quá hiểu, một khi đầu tư sẽ đầu tư rất chính xác, như vậy cũng không được.
Đột nhiên Bùi Khiêm nhớ đến một chọn lựa không tệ.
Khâu Hồng!