Đợi đến sau khi Lộ Tri Dao uống xong nước trà, Chu Tiểu Sách bèn làm bộ nghiêm túc nói: “Là thế này, trước khi xem kịch bản, ta đã chuẩn bị cho ngươi một phương thức khác để nghiền ngẫm tâm lý nhân vật chính.”
“Đến đây, mang cái này lên.”
Chu Tiểu Sách chuyển đến một máy tính gaming cao cấp cho Lộ Trị Dao.
Lộ Tri Dao có hơi mê mang: “?”
Chu Tiểu Sách giải thích: “Trong đấy đã cài đặt ‘Tinh Hà 2’, nhiệm vụ tiếp theo của ngươi chính là, ở yên trong khách sạn không được rời khỏi, một ngày ba bữa đều phải đặt takeaway, sau đó liên tục chơi ‘Tinh Hà 2’.”
“Cứ đánh chiến dịch là được, thắng thua không quan trọng, nhưng có một yêu cầu, chính là phải nỗ lực tưởng tượng mỗi một binh tướng nhỏ trong game này thành một sinh mệnh thật.”
“Đánh trước ba ngày, nỗ lực nghiền ngẫm, nếu có cảm ngộ, bất kể là thực tế hay là không thực tế, ngươi đều phải nghe lại cho ta xem.”
Lộ Tri Dao không hiểu nhận lấy máy tính gaming: “Nhưng mà, kịch bản...”
Sắc mặt Chu Tiểu Sách nghiêm túc: “Vẫn chưa thể xem kịch bản, xem kịch bản sẽ có trải nghiệm không chính xác, hiểu chưa? Ngươi phải tin ta, dựa theo lời ta nói mà làm.”
Lộ Tri Dao cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quái, nhưng nếu đạo diễn Chu đã khẳng định như vậy, vậy thì thử trước thôi.
Có thể là nhân vật cần diễn đạt lần này có yêu cầu rất cao, chỉ có thông qua cách thức này mới có thể hiểu được nhân vật tốt hơn chăng?
Lộ Tri Dao cũng không nghĩ quá nhiều, ôm máy tính gaming nặng nề, dự định quay về khách sạn nghỉ ngơi, sao đó dựa theo yêu cầu của đạo diễn Chu Tiểu Sách nghiền ngẫm nhân vật thật tốt.
“Đúng rồi, đạo diễn Chu, nhân vật ta cần diễn có thân phận gì vậy? Đại khái là nỗ lực ở phương hướng nào?”
“Ta phải biết những chuyện này, mới có thể nghiễn ngẫm tâm lý nhân vật tốt hơn được?”
Chu Tiểu Sách ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng: “Ừm... lần này nhân vật ngươi phải diễn là một chiến binh không gian có tố chất tâm lý cực kỳ cứng rắn.”
“Cố gắng hết sức không được để bất kỳ tình cảm nào tác động, cũng không được có bất kỳ tình cảm dư thừa nào.”
“Bất luận xảy ra chuyện gì, nhịp tim của ngươi cũng không được dao động quá lớn thì mới được.”
Lộ Tri Dao sửng sốt.
“Hả?”
“Không được có quá nhiều cảm xúc?”
“Vậy kỹ thuật diễn xuất của ta vô dụng rồi sao?”
Chu Tiểu Sách vỗ bả vai Lộ Tri Dao: “Như vậy mới cần kỹ thuật diễn xuất của ngươi hơn đó!”
“Nghiền ngẫm nhân vật cho kỹ, nghĩ thử xem nên làm thế nào thì mới có thể bộc lộ ra được kỹ thuật diễn xuất tinh thâm dưới tiền đề không có cảm xúc!”
“Tin ta ngươi nhất định làm được!”
Lộ Tri Dao: “...”
Nhìn dáng vẻ Chu Tiểu Sách nghiêm nghị, lại nhìn chiếc máy tính gaming nặng trịch trong tay, Lộ Tri Dao đột nhiên có một loại cảm giác như vừa bị mắc lừa.
……
Cùng lúc này, quán cà phê Internet Netfish đại học Hán Đông.
Bùi Khiêm đang vừa uống cà phê, vừa lướt web.
Độ hot của “Phấn Đấu” đã có chút hạ thấp, nhưng lượng tiêu thụ lại không hề có xu hướng hạ nhiệt.
Bùi khiêm nhìn rắm cầu vòng các loại của các người chơi trên mạng dành cho ‘Phấn Đấu’, âm thầm thở dài một hơi.
Ban đầu là muốn xem thử rốt cuộc các người chơi thích tựa game này ở điểm này, game sau cố gắng né tránh, kết quả phát hiện các người chơi dường như chỗ nào cũng thích.
Không thể nào xem hết.
Làm vậy cứng ngắc quá đi.
“Được rồi, vẫn nên đi theo ánh đèn chỉ đường thầy Hà thôi, những người chơi này không trông mông gì được rồi.”
Bùi Khiêm vừa định đóng trang web lại, đột nhiên nhìn thấy một dòng bình luận của người chơi, trước mắt bừng sáng.
“Hầy, không biết tại sao, nhìn thấy ‘Phấn Đấu’ thành công như vậy, ta cảm thấy có chút bi ai.”
“Trong nước có rất nhiều công ty game, có bao nhiêu công ty làm game online, lại có bao nhiêu công ty làm game một người chơi chứ?”
“Có bao nhiêu công ty chỉ có thể dùng số tiền ít ỏi làm game một người chơi, lại có bao nhiêu công ty dám tiêu, được tiêu, có thể tiêu số tiền lớn làm game một người chơi đây?”
“Còn có bao nhiêu công ty có thể thực sự làm tốt, làm được game một người chơi?”
“Nghĩ tới nghĩ lui, trước đến nay có rất ít người nghiêm túc thực tế, tâm thái nghiêm chỉnh, nghiêm túc làm game một người chơi, hơn nữa còn dốc hết tiền bạc đầu tư vào.”
“Tuy rằng ‘Phấn Đấu’ thành công như thế là một chuyện tốt, nhưng chúng ta chỉ có mỗi một hạt giống này, còn có rất nhiều công ty làm game một người chơi, các nhà chế tác, hạng mục làm game độc lập, im lìm héo rũ, thậm chí còn không có một ai biết đến.”
“Có Đằng Đạt, là may mắn của ngành game một người chơi trong nước; nhưng chỉ có Đằng Đạt chính là bi ai của ngành game một người chơi trong nước.”
Nhìn thấy dòng bình luận này, Bùi Khiêm bất giác nhớ đến những lời Khâu Hồng đã nói trước đó.
Bối cảnh phát triển của game một người chơi quốc sản trên thế giới, nhìn từ Bùi Khiêm thì không tệ, nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề.
Đối với những thương xưởng quốc nội không có tích luỹ, game một người chơi quy mô lớn có vốn đầu vào lớn hơn game online, tỷ lệ thất bại cũng cao hơn, đây là sự thật khách quan.
Cho nên, xưởng game quốc nội đều không muốn làm game một người chơi, bởi vì phí sức mà không được gì.
Nhưng cứ như vậy càng không thể có tích luỹ, cứ thế rơi vào một vòng tuần hoàn chết.
Đằng Đạt làm game một người chơi, quả thực là trước nay luôn thành công.
Nhưng các công ty khác làm game một người chơi, lại có tỉ lệ thất bại rất cao!
Đột nhiên Bùi Khiêm nhớ đến một chủ ý.
Nếu ngày game một người chơi trong nước đã dễ thua lỗ như vậy, vậy ta đi đầu tư cho những hạng mục thất bại này, sau đó không can thiệp vào thiết kế của bọn họ, để bọn họ tự do thất bại, vậy không phải có thể lỗ tiền rồi sao?
Sau khi có cách nghĩ thế này, Bùi Khiêm cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng tính thực thi của nó.
Có bài học từ ba phương diện, cần phải học hỏi.
Đầu tiên là bài học từ việc hợp tác với Nguyễn Quang Kiến.
Hiện tại xem ra hợp tác với Nguyễn Quang Kiến cực kỳ thất bại, kể từ “Quỷ Tướng”, Nguyễn Quang Kiến đang bảo vệ chất lượng hình ảnh phác thảo cho game Đằng Đạt.