Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1262 - Chương 1262. Kế Hoạch Đường Cùng (2)

Chương 1262. Kế hoạch đường cùng (2)
Chương 1262. Kế hoạch đường cùng (2)

Bởi vì quy tắc tiền thưởng của công ty là toàn bộ nhóm phát triển chỉ có thể lấy được 3% lãi ròng của hạng mục, mà hạng mục được gọi là doanh thu một tháng trên trăm triệu kia, thật ra thành phần khoác lác chiếm đa số, không phải thật sự thu nhập thuần trên trăm triệu.

Phải khấu trừ thị phần của kênh và nền tảng (các kênh đi đầu), trừ chi phí tiếp thị (trong số liệu này có một phần rất lớn là bản thân công ty trừ), hơn nữa khi đó người trong nhóm phát triển tương đối nhiều, chỗ tiền thưởng này được chia cho toàn bộ hạng mục, ai đều có phần, tuy rằng làm giám đốc kế hoạch được tỷ lệ ăn chia cao, nhưng cũng có hạn.

Sau khi tính toán đủ thứ linh tinh, tiền thật sự lấy đến tay không đáng kể gì nếu so sánh với tiền hạng mục kiếm được, kể cả uống canh đều không được tính.

Do đó Khâu Hồng mới thật sự muốn nhảy ra gây dựng sự nghiệp như vậy.

Làm ra một game thành công như thế cho công ty, kết quả công ty chỉ chia cho mình chưa đến 1%, ai mà chẳng ức chế.

Đương nhiên, Khâu Hồng cũng đỡ, nhiều dự án game của các công ty game thành công rồi, một xu tiền thưởng cũng chẳng chia cho nhóm nghiên cứu phát triển, kiểu công ty này chẳng những có, mà còn không ít nữa.

Khâu Hồng đáng xem đến điểm này, cảm thấy những người làm công sẽ mãi mãi chẳng có tương lai, nên mới nhảy ra quyết định lập nghiệp của mình.

Đừng nói doanh thu tháng của dự án chưa đến trăm triệu, chỉ cần có mấy triệu hay hơn chục triệu, thu nhập bản thân cũng đè bẹp mấy tên trước.

Nhưng vấn đề ở chỗ, chuyện khởi nghiệp này khó hơn hắn tưởng rất nhiều.

Khởi nghiệp không thành công, đừng nghĩ chi đến chuyện làm giàu, không chết đói là may.

Nên cái giá tổng giám đốc Bùi đưa ra thật sự đủ chân thành và hấp dẫn rồi.

Nhưng “kế hoạch đường cùng” không giống dự án đầu tư, mà giống công ích hơn, với lại quy định thưởng tổng giám đốc Bùi đưa ra cũng khiến Khâu Hồng không thể không chú ý.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Khâu Hồng nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta có thể mạn phép hỏi một câu không, mục đích của ‘kế hoạch đường cùng’ này là gì?”

Bùi Khiêm trầm mặc.

Còn phải nói, tổng giám đốc Bùi bị hỏi đến hoang mang.

Mục đích đầu tiên đương nhiên là lỗ tiền rồi, nhưng ta không thể nói với ngươi.

Ngẫm nghĩ một hồi, Bùi Khiêm nói: “Không có mục đích đặc biệt gì.”

Khâu Hồng hoang mang: “Sao có thể không có mục đích được?”

Bùi Khiêm hỏi ngược lại: “Vì sao nhất định phải có mục đích?”

Khâu Hồng sững sờ, hắn chớp chớp mắt, ngẫm kỹ câu này của tổng giám đốc Bùi. 

Mỗi người làm việc chắc chắn có mục đích, tổng giám đốc Bùi có thể có được thành công lớn thế này, cũng không thể vỗ đầu là có.

Thế vì sao tổng giám đốc Bùi nói vậy?

Rõ ràng, chắc chắn câu này của tổng giám đốc Bùi không phải nói không có mục đích thật mà là không có mục đích theo nghĩa thế tục, vì lợi.

Thật ra Khâu Hồng hỏi câu này khá hàm súc, câu hắn muốn hỏi thật sự là: Đầu tư vào game một người chơi và game độc lập trong nước không kiếm được tiền, thế người định làm gì?

Tổng giám đốc Bùi cũng trả lời theo logic thâm sâu Khâu Hồng đoán: Đầu tư cho game một người chơi và game độc lập trong nước không kiếm được tiền, ta không thể đầu tư sao? Mắc gì nhất định phải lãi tiền? Đơn giản làm chút chuyện có ý nghĩa vì ngành này không được sao?

Thấy ánh mắt kiên định của tổng giám đốc Bùi, đột nhiên Khâu Hồng nghĩ đến một chuyện.

Trước kia mình từng nói suy nghĩ của mình về game nước nhà với tổng giám đốc Bùi, hình như tổng giám đốc Bùi cũng khá thổn thức về tai họa ngập đầu của game một người chơi mười năm trước.

Chẳng lẽ, tổng giám đốc Bùi chỉ làm “kế hoạch đường cùng” này để hỗ trợ ngành game một người chơi trong nước? Vốn không phải để kiếm tiền?

Thế này, phải ngẫm kỹ về tên kế hoạch này.

Kế hoạch đường cùng.

Vì sao lại đặt cái tên này?

Một là, có thể cho rằng game một người chơi toàn quốc đã từng đi vào ngõ cụt, mặt khác, cũng có thể nghĩ rằng kế hoạch này chuyên để giúp đỡ những người chế tác game độc lập và công ty game độc lập đi đến ngõ cụt, sắp đóng cửa.

Nếu lúc mình vừa khởi nghiệp, có sự giúp đỡ của kế hoạch đường cùng thế này, có phải kết quả sẽ khác không?

Thông suốt điểm này rồi lại nhìn, tổng giám đốc Bùi, đột nhiên cảm thấy dường như trên người hắn có hào quang của người vì lý tưởng chính nghĩa.

Chẳng có lời sáo rỗng, vẩn vơ, nhưng chỉ cái tên kế hoạch đã chạm đến Khâu Hồng rồi!

Có điều, phần thưởng thành tích của mình, nói kiểu gì đây?

Không phải kiếm được ít, chỉ cảm thấy hơi khó hiểu.

Nghĩ đến đây Khâu Hồng gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi.”

“Có điều, có vài vấn đề chi tiết ta vẫn chưa hiểu. Có nhiều công ty thế này, cách chọn cụ thể là gì? Chắc chắn thưởng của ta không quyết định dựa trên lợi ích đầu tư chứ?”

Lúc nghe đến hai từ “hiểu rồi”, Bùi Khiêm run rẩy theo bản năng.

Hắn nhấp ngụm trà, giải thích: “Cách sàng lọc cụ thể rất đơn giản.”

“Ngươi đi khắp nơi trên đất nước tìm kiếm nhưng nhóm chế tác game một người chơi, game độc lập, nhưng không cần công bố quan hệ ‘kế hoạch đường cùng’ và Game Đằng Đạt.”

“Đương nhiên, toàn bộ chi phí sẽ được hoàn trả đầy đủ.”

“Về việc cụ thể đội nào phù hợp với điều kiện, tiêu chuẩn rất đơn giản: Ngươi cảm thấy rất đáng tin và kỳ lạ đều không đầu. Về việc đáng tin là sao, ngươi tự nắm bắt lấy là được.”

“Có một điều phải chú ý, game phải mua đứt, không thể thêm phí mua hàng.”

“Chỉ có game của bọn họ lên sàn, kiếm được tiền, chúng ta mới lấy phần trăm tiền đầu tư.”

“Về phần thưởng của ngươi… trước đó ta có nói là phương án cuối cùng, sẽ không quyết định dựa vào lợi nhuận đầu tư.”

Sau khi nói xong câu này, Bùi Khiêm hơi hoang mang.

Hắn sợ Khâu Hồng sẽ từ chối.

Chia phần trăm thưởng theo doanh thu đầu tư có vẻ hấp dẫn hơn, tuy doanh thu thực tế và tính ổn định đều thua xa cách Bùi Khiêm đưa ra lúc này, nhưng con người mà, có khi rất dễ nghĩ theo hướng tích cực nhất.

Hết chương 1262.
Bình Luận (0)
Comment