Nhưng Bùi Khiêm không thể phát thưởng cho Khâu Hồng theo lợi nhuận, thế há chẳng phải Khâu Hồng sẽ vắt óc suy nghĩ tìm dự án có thể lãi tiền sao?
Dựa theo cách hiện tại để phát thưởng, trên thực tế là khuyến khích Khâu Hồng đi phân tán đầu tư, số lượng càng nhiều, dự án kiếm tiền càng ít, thưởng của hắn càng cao.
Về phần không để lộ quan hệ giữa “kế hoạch đường cùng” và Game Đằng Đạt, vì một khi có liên quan đến Đằng Đạt, dự án này không thể im hơi lặng tiếng được, chắc chắn công ty được tài trợ sẽ được quan tâm hơn, vô hình trung sẽ tăng tỷ lệ game bọn họ sẽ hot lên.
Nên nhất định phải tiêu tiền trong im lặng, đừng dính dáng nhiều đến Đằng Đạt, dẫn đến hậu quả đâm sau lưng liên hoàn của các bộ phận.
Chắc chắn không thể nói rõ chuyện này, chỉ có thể hy vọng Khâu Hồng có thể tự ngộ ra.
Khâu Hồng lại trầm tư.
Hắn không cảm thấy cách chia thưởng này của tổng giám đốc Bùi là ki bo, ngược lại hắn cảm thấy tổng giám đốc Bùi làm vậy hơi rộng rãi quá.
Vì đầu tư vào mấy nhóm làm game một người chơi và game độc lập này, tỷ lệ đầu tư thành công có thể được mấy phần trăm đã không tồi rồi, tỷ lệ thất bại lớn hơn tỷ lệ thành công.
Lỗ tiền mới là chuyện có tỷ lệ cao hơn, xét theo lý trí, cách chia thưởng bây giờ có lợi với mình hơn.
Mà vì sao tổng giám đốc Bùi lại nhấn mạnh không thể đầu tư vào những cái qua đáng tin hoặc quá không đáng tin?
Chắc chắn không đáng tin thì không cần nói rồi, rất nhiều công ty và người chế tác toàn lừa tiền, ngươi đầu tư tiền cho hắn nhiều bao nhiêu, hắn cũng làm ra đống rác, kiểu công ty này nên đóng cửa!
Công ty quá đáng tin, không thể nói là “đường cùng chẳng lối thoát”, dù không có cách nào lấy được tiền từ kế hoạch đường cùng, bọn họ cũng có thể tìm đầu tư khác để vượt qua nguy cơ.
Cần giúp đỡ nhất là những công ty khoảng giữa. Bọn họ muốn làm game hay, nhưng không có được sự quan tâm của công ty đầu tư bình thường.
Vì sao phải “thả lưới diện rộng”, cũng rất dễ giải thích.
Một là vì trứng gà không thể để cùng một ổ, mặt khác cũng là vì để phạm vi giúp đỡ của kế hoạch đường cùng trở nên rộng hơn.
Giống như cứu tế người nghèo, cho một người nghèo nào đó một trăm nghìn, chắc chắn không bằng cho một trăm người nghèo, mỗi người một nghìn rồi.
Rất nhiều công ty nhỏ, nhóm nhỏ, ngươi cho bọn họ năm triệu mười triệu, bọn họ không biết tiêu tiền thế nào có thể sẽ lãng phí cực kỳ; Nhưng nếu chọn họ một trăm nghìn hay một triệu, lại có thể giúp bọn họ vượt qua khó khăn, có thể dùng số tiền đầu tư này một cách triệt để nhất.
Không công khai, tuy từ bỏ hư danh, nhưng cũng phòng được những người chế tác rác muốn lừa tiền đầu tư hay mua danh cầu lợi.
Nghĩ tới nghĩ lui Khâu Hồng lẳng lặng cảm thán, tổng giám đốc Bùi nghĩ chu đáo thật!
Quả nhiên, người suy nghĩ cẩn thận thế này mới có thể thành công ở nhiều lĩnh vực!
Khâu Hồng không khỏi nhớ đến cảnh mình giảng bài trước mặt tổng giám đốc Bùi trước kia, cảm thấy hơi xấu hổ như múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng có thể vì trước đó có qua lại nên tổng giám đốc Bùi chọn mình nhỉ?
Tổng giám đốc Bùi đã từng nói, đừng để bi thảm của thời đại thành bi thảm của cá nhân, rõ ràng là thấy được sâu trong lòng mình vẫn còn ấp ôm tình cảm đặc biệt với game một người chơi nhỉ?
Khâu Hồng cảm thấy trên người tổng giám đốc Bùi đầy hào quang của người vì chủ nghĩa lý tưởng, càng thêm sáng chói, mà trong nuj cười của tổng giám đốc Bùi lộ ra sự ấm áp và tín nhiệm!
Nghĩ đến đây, Khâu Hồng gật đầu: “Được rồi, tổng giám đốc Bùi, ta đồng ý phụ trách ‘kế hoạch đường cùng’, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”
……
Buổi chiều, Game Thương Dương.
Vương Hiểu Tân vẫn đang vắt óc nghĩ nội dung của DLC.
Dạo này, hắn cũng xem ý kiến người chơi trên diễn đàn, chọn ra mấy phương án được hưởng ứng nhiệt liệt để cân nhắc.
“Ể? Đạo diễn Chu gửi nội dung sơ lược rồi!”
Vương Hiểu Tân vội vào xem.
Bảng tóm tắt cốt truyện là tóm tắt cốt truyện DLC của game “Pháo Đài Trên Biển” này, không phải tóm tắt cốt truyện của “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn”.
Thực tế, cốt truyện cụ thể của “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” viết xong chưa cũng không có tin xác thực.
Nhưng Vương Hiểu Tân cũng không quan tâm điều này, bây giờ hắn bận việc của mình gần chết đây.
Sau khi mở tài liệu ra, Vương Hiểu Tân phát hiện không chỉ là cốt truyện đơn thuần, mà còn có mấy bức tranh nháp vừa vẽ xong, bao gồm phác thảo Trùng tộc sẽ gặp ngẫu nhiên, vũ khí trang vị và vẻ ngoài của nhân vật trong game,...
Tuy là góc nhìn thứ nhất, không thấy mặt nhân vật chính, nhưng có thể thấy được vẻ ngoài của đội viên khác.
Giống thiết lập trong nhiều game hoặc điện ảnh, mấy nhân vật này đều mặc trang phục chiến đấu đặc biệt, cũng là khôi giám khoa học kỹ thuật cao.
Có điều không giống với trang phục chiến đấu có tạo hình nặng trình trịch, cao hơn ba mét, nặng nửa tấn kia, trang phục chiến đấu của mấy người này sẽ nhẹ và tinh tế hơn.
Dựa vào miêu tả trên tệp thiết lập, tên của trang phục chiến đấu này là “Chiến phục Vân Tước III”, cung cấp năng lượng bởi cảm biến nhỏ ở ngực, có thể nạp năng lượng cho súng trường trong tay, lưng có lỗ thoáng khí, tỏa nhiệt cũng có thể trợ giúp bay trong thời gian ngắn.
Đồng thời, binh sẽ đều tiến hành các loại kỹ thuật cường hóa cơ thể như vật lý hóa học, gen, tăng tốc độ phản ứng, sức mạnh và thị lực, tuy chỉ có số ít binh sĩ duy trì được, nhưng bọn họ có được năng lực điều khiển trang phục chiến đấu Vân Tước.
Trang phục chiến đấu được mệnh danh là Vân Tước, ngoài vì nó nhẹ, có khả năng bay đường ngắn, cũng có nguyên nhân quan trọng là thiên địch của loài Trùng.
Tay của bộ đồ chiến đấu có thiết trung hòa, chân có trang bị trọng lực, vũ khí là một khẩu súng trường đặc biệt dùng hỏa dược và đường từ để đơn binh có thể mang theo.
Trong mũ có hệ thống, có thể liên lạc tức thời, phát hồng ngoài, hướng dẫn địa hình, tính toán đường đạn, giám sát trạng thái, trí tuệ nhân tạo.