“Uhhh... vậy thì sau khi ta tìm được một họa sĩ giỏi, còn cần nói với ngươi một tiếng không?”
Bùi Khiêm suy nghĩ: “Không cần đâu.”
Tìm một nhà thiết kế ý tưởng đắt nhất, trình độ không được chênh lệch quá nhiều. Bùi Khiêm cũng không hiểu gì về bản phác thảo, xem hay không xem cũng không có ảnh hưởng lớn.
“Được ạ, tổng giám đốc Bùi!”
Lữ Minh Lượng ra khỏi văn phòng của Bùi Khiêm, không kìm được mà cảm thán.
Đối với đồ họa, Tổng giám đốc Bùi không chỉ muốn đã giỏi còn muốn giỏi hơn, mà còn tin tưởng cấp dưới là ta như vậy!
Thật là khiến người khác cảm động!
Ta nhất định sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mà tổng giám đốc Bùi giao phó!
......
Đồ họa rất quan trọng với trò chơi.
Một vẻ ngoài đẹp đẽ có thể mang lại ấn tượng tốt đẹp đầu tiên cho người chơi, giúp nâng cao thu nhập của trò chơi.
Điều này, Bùi Khiêm rất rõ.
Vậy tại sao còn tiếp tục chi nhiều tiền như vậy để làm đồ họa? Chẳng lẽ hắn không biết điều này đi ngược lại với mong muốn thua lỗ ư?
Chủ yếu là không còn cách nào tốt hơn!
Hệ thống đã giới hạn rồi, không được cố ý mua các dịch vụ kém chất lượng. Mọi thứ Bùi Khiêm mua đều phải phù hợp với giá trị thực tế của nó.
Có thể nâng giá trong phạm vi nhất định, nhưng không được cách xa mức thông thường quá được.
Nếu Bùi Khiêm mua những đồ họa rất bình thường, thì không tiêu hết tiền được!
Tính toán sơ sơ liền biết rằng, khi làm một trò chơi thì chỗ nào tốn nhiều tiền nhất?
Chính là đồ họa tốn nhiều tiền nhất!
Nếu không tiêu nhiều tiền vào chỗ này, thì Bùi Khiêm còn biết đi nơi nào để tiêu nhiều tiền nhất đây?
Vì thế, Bùi Khiêm muốn tăng chi phí của trò chơi, phải tiêu nhiều tiền cho lĩnh vực tài nguyên.
Hơn nữa, mua đồ họa rẻ liệu có an toàn không?
Những bài học của “Quỷ Tướng” vẫn còn rõ ràng trước mắt...
Tốn ít tiền để tìm họa sĩ, lỡ như lại không cẩn thận gặp phải một gã làm ra vẻ người mới như Nguyễn Quang Kiến, thì chẳng phải là xong rồi ư?
Không tiêu tiền, chất lượng đồ họa của game cũng không giảm đi.
Đó mới là mất máu!
Vì thế, suy nghĩ một cách tổng thể thì chi nhiều tiền cho đồ họa vẫn là tính toán có lợi nhất.
Lại nói, bản thân game “Người Chế Tác Trò Chơi” này không phải loại game ăn nhờ hình ảnh.
Muốn lỗ vốn, chủ yếu kỳ vọng vào lối chơi nhàm chán và lời tự thuật ngứa đòn của nó.
Theo quan điểm của Bùi Khiêm, chỉ cần cách chơi và lời tự thuật ngứa đòn có thể khơi dậy sự tức giận của những người chơi thành công, thì game này đã coi là thành công rồi.
Hình ảnh đẹp thì có thể làm được gì?
......
Trở lại vị trí làm việc của mình, Lữ Minh Lượng mở trạm tài nguyên ra, bắt đầu tìm kiếm nhà thiết kế cho ý tưởng bản phác thảo phù hợp.
Theo như Lữ Minh Lượng thấy, việc thiết kế ý tưởng cho game “Người Chế Tác Trò Chơi” này vô cùng quan trọng.
Bởi vì phần lớn nội dung trong game đều là cụ thể hóa các khái niệm còn trừu tượng.
Ví dụ như, khi người chơi lựa chọn “nạp nhiều tiền” và “nạp ít tiền”. Hai cách lựa chọn khác nhau này tương ứng với hai căn phòng khác biệt, mà trong khu vực phải có các yếu tố hiện ra khác nhau.
“Nạp nhiều tiền” là một khái niệm trừu tượng, còn nội dung chuyển hóa thành cụ thể là: dựng hình tiêu tiền xa hoa, tiền game ở khắp nơi, hình ảnh đối lập giữa người chơi nạp tiền thì ánh sáng vàng lấp lánh và người chơi miễn phí thì áo quần rách rưới...
Quá trình từ trừu tượng đến cụ thể đòi hỏi sự sáng tạo của nghệ thuật gia.
Nói cách khác, thực hiện quá trình này một cách bình thường thì chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi;
Nhưng nếu làm việc một cách xuất sắc, thì sẽ biến game thành nghệ thuật.
Cho nên Lữ Minh Lượng không dám qua loa, tìm kiếm một vài nhà thiết kế ý tưởng phác thảo có giá cao trong trạm tài nguyên thật nghiêm túc, dư luận tốt, tác phẩm xuất sắc.
“Cái này... có vẻ không được, mặc dù rất đẹp nhưng phong cách hơi đơn điệu.”
“Cái này... tả thực quá, không phù hợp lắm.”
“Huh? Cái này được.”
Lữ Minh Lượng sàng lọc nhanh chóng, bất ngờ bị hấp dẫn bởi một tác phẩm phác thảo đại diện.
“Sao lại có cảm giác... quen thuộc thế nhỉ?”
Lữ Minh Lượng cảm thấy phong cách vẽ của dạng phác thảo này dường như đã rất quen thuộc, rất có khí thế, phong cách nổi trội, gây ấn tượng sâu sắc.
Xem tiếp phần giới thiệu.
Tên họa sĩ phác thảo là Nguyễn Quang Kiến, tác phẩm đại diện là “Quỷ Tướng”!
Đã được xếp vào trong số những nhà thiết kế ý tưởng hàng đầu, với giá cao nhất trong trạm tài nguyên!
“Đây chẳng phải là họa sĩ phác thảo của ‘Quỷ Tướng’ ư?”
“Đã từng hợp tác với tổng giám đốc Bùi, am hiểu các loại phong cách. Người được chọn này thật hoàn hảo!”
Lữ Minh Lượng cảm thấy trước mắt sáng bừng, đây không phải chính là nhà thiết kế ý tưởng bản phác thảo tốt nhất mà mình đang khổ cực tìm kiếm sao?
Chào giá cao không phải vấn đề, tổng giám đốc Bùi đã nhấn mạnh rằng, muốn người chào giá cao chút.
Quan trọng là, hắn là họa sĩ phác thảo được tổng giám đốc Bùi công nhận!
Thiết kế ý tưởng nghệ thuật kinh điển của “Quỷ Tướng” cũng là hắn làm!
Chọn người này, chắc chắn tổng giám đốc Bùi sẽ rất hài lòng!
Nghĩ đến đây, Lữ Minh Lượng trực tiếp gửi tin nhắn cho Nguyễn Quang Kiến.
…
Lúc này, Nguyễn Quang Kiến đã ở trong nhà mình.
Là một sinh viên năm bốn, năm sau là rất nhiều bạn học của hắn sẽ phải bận rộn tìm kiếm công việc rồi.
Nhưng Nguyễn Quang Kiến thì khác, hắn đang được rất nhiều công ty hàng đầu tranh đoạt!
Có thể nói, bản phác thảo của “Quỷ Tướng” vừa ra đã thành công vang dội, gần như toàn bộ giới phác thảo trong nước đều biết đến Nguyễn Quang Kiến này.
Game “Quỷ Tướng” đã chứng minh phong cách tranh sơn dầu thủy mặc sử thi do Nguyễn Quang Kiến sáng tạo được hoan nghênh cỡ nào, tiềm lực trong đó lớn bao nhiêu!
Rất nhiều công ty chế tác game MMORPG lớn đều ném cành oliu cho Nguyễn Quang Kiến, hi vọng hắn có thể trợ giúp thiết kế ý tưởng về bối cảnh và nhân vật cho một số game.
Trên trạm tài nguyên cũng có rất nhiều nhà thiết kế hi vọng có thể hợp tác với Nguyễn Quang Kiến, để hắn phụ trách bản phác thảo của game.
Nhưng, Nguyễn Quang Kiến từ chối tất cả những yêu cầu này.