Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1282 - Chương 1282. Bài Kiểm Tra Về Kỹ Năng Diễn Xuất (2)

Chương 1282. Bài kiểm tra về kỹ năng diễn xuất (2)
Chương 1282. Bài kiểm tra về kỹ năng diễn xuất (2)

Nhưng mà nếu tổng giám đốc Bùi thêm buff cho Lộ Tri Dao, vậy chắc chắn không thành vấn đề!

Lộ Tri Dao chìm vào trầm tư: “Tổng giám đốc Bùi lại tin tưởng ta như vậy sao?”

“Lẽ nào...”

“Lúc trước không đưa kịch bản cho ta, là sợ đưa kịch bản rồi, ta sẽ không dám đến?”

Chu Tiểu Sách trầm ngâm hai phút: “Không sai, là như vậy.”

Lộ Tri Dao cân nhắc kỹ lưỡng, nghiêm túc gật đầu: “Được, nếu đạo diễn Chu và tổng giám đốc Bùi đã tin tưởng như thế! Ta nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến này!”

“Ta nhất định sẽ không phụ lại kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi!”

“Quay!”

Sáng thứ năm, ngày 20 tháng 10.

Đầu tư Viên Mộng.

“Nhiều công ty đến xin đầu tư như vậy sao?”

“Là vì ông chủ mà đến sao?”

“Không đúng, không phải cho đến hiện tại Weibo của hắn vẫn chỉ mới có mấy chục ngàn fans thôi sao?”

Bùi Khiêm nhìn danh sách công ty trên tay, vẻ khó hiểu làn tràn trên gương mặt.

Bắt đầu từ đầu tháng, Hạ Đã Thắng đã liên tục báo cáo, có rất nhiều công ty tìm đến đầu tư Viên Mộng, hi vọng có thể hợp tác.

Trong đó có một vài công ty nhỏ, thuần tuý là đến xin đầu tư, nhưng cũng có một vài công ty lớn, hi vọng xin được hợp tác chiến lược.

Lúc mới bắt đầu Bùi Khiêm cũng không quá để tâm, chỉ để Hạ Đắc Thắng tạm thời thoái thác, nói với những công ty này về lưu trình cần có để đầu tư của đầu tư Viên Mộng, để bọn họ nhẫn nại chờ đợi một khoảng thời gian.

Hiện tại mắt thấy tháng mười đã qua đi quá nửa, còn kéo dài về sau cũng không phù hợp, cần phải xử lý.

Kết quả hôm nay xem danh sách xin đầu tư mới phát hiện, đã có mười mấy công ty lớn nhỏ, hơn nữa còn chưa phải là toàn bộ.

Hạ Đắc Thắng lắc đầu: “Chắc không liên quan gì đến tổng giám đốc Mã, khả năng cao là vì tiết mục kinh tế chiếu ở đài trung ương lúc trước.”

Bùi Khiêm bừng tỉnh.

Trong tiết mục lúc trước, giáo sư Bạch đã phân tích mô hình kinh doanh của Đằng Đạt, sau đó nói hai câu rất chí mạng: “Công tác khác không thể học tập mô hình kinh doanh này của Đằng Đạt, nhưng mà có thể hợp tác với Đằng Đạt nhiều hơn!”

“Nhìn từ nhận thức về nguy cơ của tổng giám đốc Bùi và năng lực đề kháng nguy cơ của Đằng Đạt, tập đoàn Đằng Đạt chắc chắn sẽ là một bên hợp tác rất tốt!”

Giáo sư Bạch là cây đa cây đề của kinh tế học, hắn nói mô hình của Đằng Đạt rất ổn thoả, rất khoẻ mạnh, sẽ là một bên hợp tác rất tốt, vậy còn có gì để nghi ngờ nữa chứ?

Cho nên, toàn bộ những công ty này đều chạy đến xin hợp tác!

Bùi Khiêm thở dài một hơi, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà.

Đằng Đạt muốn khiêm tốn một chút mà khó như vậy sao?


Lật đến tư liệu giới thiệu sơ lược của những công ty này, Bùi Khiêm nhìn đến mức tâm trí toàn sương mù.

Xem không hiểu.

Những tư liệu này có thật có giả, rất khó phân biệt, hơn nữa cho dùng đều là thật, cũng sẽ có tình huống khuếch đại. Muốn dùng những tư liệu này để phán đoán rốt cuộc chỗ nào thua lỗ chỗ nào kiếm lời, thực sự là vượt quá năng lực của tổng giám đốc Bùi.

Chọn những công ty đặc biệt khác thường thì nhất định sẽ lỗ sao?

Bùi Khiêm đã ăn đủ thua thiệt ở trạm điện thoại công cộng và máy nâng tự động rồi, thực sự không còn lòng tin này.

Vậy phải căn cứ mô hình của công ty để phán đoán?

Công ty lớn có thể phát triển, tỉ lệ lỗ tiền vốn rất nhỏ, nếu hợp tác với Đằng Đạt, thu được độ chú ý cao hơn, tỉ lệ sẽ càng nhỏ hơn.

Tỷ lệ thất bại của công ty nhỏ ngược lớn hơn một chút, nhưng một khi kiếm được tiền, vậy thì hồi báo thu được sẽ khả quan hơn với công ty lớn...

Thậm chí đầu tư vào mười công ty nhỏ thất bại, có một công ty nhỏ thành công là có thể kiếm được về rồi.

Khó!

Bùi Khiêm phát hiện, đầu tư Viên Mộng biến thành một củ khoai nóng phỏng tay rồi, chủ yếu là đầu tư mấy lần đều thành công, đã có xu hướng hơi thần thánh hoá quá mứ,c lại cộng thêm sự tuyên truyền từ tiết mục truyền hình, có quá nhiều công ty đều kéo nhau đến đầu tư, rất khó phân biệt rốt cuộc cái nào đáng tin, cái nào không đang tin.

Từ bỏ đầu tư Viên Mộng?

Không được, bỏ rơi không quản giao hết cho Hạ Đắc Thắng, vậy há chẳng phải giao một bộ phận đã nổi lên cho một người chuyên nghiệp, hậu quả chắc chắn sẽ càng thảm thiết hơn tưởng tượng!

Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, phải nghĩ một cách.

Nếu hạng mục bản thân chọn kiếm được tiền, giao cho Hạ Đắc Thắng khả năng cao cũng sẽ kiếm được tiền, vậy thì nghĩ cách giảm tính khả năng sinh lợi nhuận xuống mức thấp nhất.

Giống như các ngành thực thể và “kế hoạch đường cùng”.

Dưới tình hình xác định khả năng cao sẽ kiếm lời, thông qua cách phân bổ pha loãng tỉ lệ, khiến người phụ trách các bộ phận tiêu toàn bộ tiền ra theo quy tắc, kiếm được càng ít càng tốt.

“Tổng giám đốc Bùi, ngươi xem thử bản danh sách này, cụ thể chúng ta sẽ hợp tác với những công ty nào?” Hạ Đắc Thắng thăm dò.

Bùi Khiêm tuỳ tiện lật giở, đẩy tài liệu sang một bên.

“Không cần xem.”

“Như vầy, hôm nay ta xác định phương châm đầu tư một chút, sau này chuyện của đầu tư Viên Mộng, ngươi cứ dựa theo phương châm đã định để đầu tư.”

Hạ Đắc Thắng không khỏi sáng rỡ hai mắt.

Phương châm đầu tư?

Lẽ nào nói, cuối cùng đầu tư Viên Mộng cũng có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo rồi sao?

Lúc đầu tư Viên Mộng vừa mới thành lập, ngoài khoản đầu tư của tổng giám đốc Mã, những đầu tư khác trên cơ bản đều là do tổng giám đốc Bùi quyết định.

Đương nhiên, khoản đầu tư của tổng giám đốc Mã, hình như cũng có chút liên hệ sâu xa với tổng giám đốc Bùi.

Thân là một nhà đầu tư thiên tài, tổng giám đốc Bùi ra tay quả thực có thể đảm bảo hạng mục đầu tư của đầu tư Viên Mộng có tỉ lệ thành công 100%.

Nhưng mô hình thế này khó thể chấm dứt.

Tổng giám đốc Bùi công việc bận rộn, phải suy nghĩ đến phương hướng phát triển của cả tập đoàn Đằng Đạt, còn suy nghĩ mô hình thương nghiệp hoàn toàn mới cho sản nghiệp mới, thậm chí còn phải rút bớt thời gian ra để thiết kế game.

Hết chương 1282.
Bình Luận (0)
Comment