Người bình thường chỉ phụ trách một công việc trong đó đã vò đầu bứt tóc rồi, tổng giám đốc Bùi lại lo liệu chu toàn tất cả, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng để tổng giám đốc Bùi cầm tay chỉ việc chọn lựa hạng mục đầu tư mãi như thế thì hiệu suất cũng thấp quá rồi.
Hiện tại công việc của đầu tư Viên Mộng đã dần dần bước vào quỹ đạo chính, đương nhiên tổng giám đốc Bùi cũng có thể buông tay.
Về phần cụ thể phải áp dụng phương châm đầu tư thế nào đây?
Hạ Đắc Thắng vô cùng mong chờ.
Phần lớn công ty lớn trong nước trên cơ bản đều có nghiệp vụ đầu tư, đầu tư không chỉ là để thu được lợi ích, cũng là để phát triển nghiệp vụ của công ty, cấu tạo hệ sinh thái phong phú hơn.
Hiện tại chế độ đầu tư của công ty lớn trong nước, trên cơ bản có thể phân làm ba loại.
Mô hình liên bang minh hữu: Đưa tiền, đưa tài nguyên, sẽ thực hiện chỉ dẫn nhất định, nhưng không theo đuổi khống chế tuyệt đối.
Mô hình đế quốc Đại Tần: Thống nhất tư tưởng cao độ, theo đuổi khống chế tuyệt đối.
Mô hình quan ninh thiết kỵ: Tìm kiếm một vài công ty và đoàn đội và sức chiến đấu mạnh thu mua lại với giá cao, sau khi tiến hành giáo dục tư tưởng mới phái ra, những bộ phận này giống như là lính đánh thuê.
Ba loại mô hình này có lợi có hại riêng, nhưng nhìn từ ánh mắt của Hạ Đắc Thắng rõ ràng vẫn là mô hình liên bang minh hữu là thành công nhất.
Mô hình đế quốc Đại Tần theo đuổi sự không chế tuyệt đối với công ty đầu tư, nhưng rất nhiều lúc sẽ xuất hiện tình huống người ngoài cuộc chỉ đạo người trong cuộc, hạng mục vốn đang tốt đẹp lại bị làm cho héo rũ.
Mà chế độ liên bang minh hữu không theo đuổi không chế tuyệt đối, là một kiểu mô hình cộng sinh cùng có lợi với bên phía hợp tác, ngược lại có thể thực hiện thắng lợi song phương.
Không biết mô hình đầu tư tổng giám đốc Bùi xác lập cho đầu tư Viên Mộng là thế nào đây?
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng: “Thế này tất cả công ty đến xin đầu tư dựa xếp hạng dựa theo trước sau, ai đến trước người đó được.”
“Chúng ta chỉ làm sàng lọc căn bản nhất, những công ty này cần phải tuân thủ pháp luật, kinh doanh thành tín, ngoài ra không quản gì nữa.”
“Ngoài điều này, ông chủ của những công ty này cho bản thân bao nhiêu tiền lương ta không quan tâm, nhưng tiền chúng ta đầu tư, cần phải bảo đảm toàn bộ đều đặt lên trên việc vận hành công ty, không thể lấy ra cho bản thân ông chủ tiêu xài.”
Bùi Khiêm không muốn tiền của Đằng Đạt bị đống công ty rác rưởi này lấy đi làm chuyện xấu, đây là vấn đề giới hạn cơ bản.
Đồng thời, Bùi Khiêm cũng không thể tiếp nhận những công ty có ông chủ lấy tiền của Đằng Đạt đi ăn uống no say.
Tổng giám đốc Bùi cực khổ mấy tháng mới kiếm được chút ít, nếu ông chủ của những công ty này sau khi lấy được đầu tư của Đằng Đạt đều nghĩ cách để bản thân tiêu tiền, vậy tâm lý tổng giám đốc Bùi chắc chắn sụp đổ.
Đương nhiên, công ty đầu tư bình thường vào lúc đầu tư, quá nữa đều sẽ có yêu cầu tương tự, chỉ có điều yêu cầu bên phía Bùi Khiêm định ra nghiêm ngặt hơn một chút.
Trên các phương diện khác, Bùi tất thảy đều không quản.
Chỉ cần những công ty này kinh doanh thành tính, vậy thì bất kể hình thức thương nghiệp của bọn họ có khác thường thế nào, thất bại thế nào, Bùi Khiêm cũng không quan tâm.
Bùi Khiêm tiếp tục nói: “Dựa theo quy mô của mỗi công ty để thực hiện việc đầu tư, nhưng mà khoản đầu tư đầu tiên không được quá lớn.”
“Dựa theo thứ tự trước sau để đưa, người xếp hàng sau phải chờ.”
“Nếu công ty nào đó đã sinh lời, chúng ta lập tức rút đầu tư bán ra.”
“Sau khi bán ra nếu kiếm được tiền, vậy thì lập tức đầu tư vào công ty xếp hàng phía sau.”
“Nếu không có lợi nhuận, chúng ta tiếp tục thêm đầu tư. Sinh lời lập tức bán ra, không sinh lời tiếp tục thêm đầu tư.”
“Tóm lại, bảo đảm trên phía tài khoản công ty không được có quá nhiều tiền rảnh rỗi, nếu toàn bộ đều lỗ đến mức không còn tiền, vậy thì lập tức tìm ta lấy, ta sẽ xem tình hình để tiếp tục thêm tiền.”
Đối với đầu tư, quy định của hệ thống khá lỏng lẻo.
Bởi vì hạng mục đầu tư lúc nào sản xuất ra sản phẩm, Bùi Khiêm rất khó thể khống chế, cho nên hệ thống vốn sẽ không cưỡng chế bắt buộc công ty được đầu tư có được thành quả, mà là sẽ có hạn chế nhất định trên hạn mức quỹ hệ thống có thể sử dụng cho đầu tư.
Đổi cách nói khác, tiền đầu tư Viên Mộng kiếm có thể tùy tiện lấy ra để đi đầu tư tiếp, hệ thống không quan tâm; Nhưng nếu lấy tiền của tập đoàn Đằng Đạt để đầu tư, vậy thì không phải không có hạn chế.
Bùi Khiêm không quá lý tưởng hóa, đầu tư Viên Mộng, chỉ cần không kiếm được tiền là được rồi, nếu có thể tiêu hao một chút quỹ hệ thống vậy thì càng tốt.
“Gần gần là như vậy, có vấn đề gì sao?” Bùi Khiêm nhìn về phía Hạ Đắc Thắng chết lặng.
Hạ Đắc Thắng mơ hồ chớp chớp mắt.
Có vấn đề gì sao?
Có vấn đề rất lớn!
Người khác đều là dùng mô hình liên bang minh hữu, mô hình đế quốc Đại Tần, mô hình quan ninh thiết kỵ, từng cái từng nói ra đều bá khí vô cùng.
Kết quả chúng lại là...
Hình thức người ngốc nhiều tiền?
Hiển nhiên, tỉ lệ thất bại của những công ty này nhiều hơn tỉ lệ thành quá nhiều!
Kết quả mô hình này của tổng giám đốc Bùi là có ý gì chứ, công ty có chút dấu hiệu sinh lời chúng ta đã không đầu tư nữa, sau đó nếu công ty cứ liên tục thua lỗ chúng ta bèn liên tục đầu tư?
Như vậy không thể nào kiếm được tiền đâu?
Vả lại, làm công ty đầu tư cơ bản nhất chính là phải sàng lọc hạng mục, sàng lọc sạch sẽ tất cả những công ty không đáng tin đó đi, những công ty để lại đầu tư đều đáng tin.
Như vậy mà còn có rất nhiều công ty thua lỗ đến mức vốn cũng không còn.
Hiện tại nếu không sàng lọc, đầu tư phải một đống công ty ngưu đầu mã diện gì đó thì sao?
Tuy rằng tổng giám đốc Bùi có yêu cầu nhất định, nhưng những yêu cầu này chỉ là giám sát cơ bản nhất.