“Hai công ty trước không đầu tư còn có thể hiểu được, dường như là quá khác thường, nhưng mà công ty thứ ba rất đáng tin, khung sườn cho game cũng đã làm xong, nội dung game cũng rất tốt, chỉ chờ nỗ lực một chút cuối cùng là có thể ra mắt, kết quả tổng giám đốc Khâu lại không đầu tư.”
“Không rõ tiêu chuẩn của hắn rốt cuộc là gì nữa.”
“Nhưng bất kể nói thế nào, đây vẫn là cơ hội không tồi với chúng ta, tranh thủ nắm bắt đi.”
Bốn người của phòng làm việc nắm bắt thời gian dọn dẹp sương sương bàn làm việc, đợi vị tổng giám đốc Khâu này đến.
Tưởng Phàm thoáng sốt ruột xem giờ trên điện thoại.
Vào lúc hai giờ kém hai phút chiều, điện thoại của Tưởng Phàm đã vang lên.
Tưởng Phàm vội vàng nhận cuộc gọi: “Tổng giám đốc Khâu đến rồi sao? Đợi chút, ta lập tức xuống dưới đón ngươi!”
Trước lúc Tưởng Phàm sắp đi đã đánh mắt với mọi người, mọi lập tức ngồi đoan chính trên bàn làm việc, bắt đầu nghiêm túc làm việc, đợi tổng giám đốc Khâu đến.
Sau vài phút, Tưởng Phàm dẫn Khâu Hồng đến khu làm việc của phòng làm việc Anh Đào.
Kể từ sau khi tiếp nhận nhiệm vụ “kế hoạch đường cùng” từ bên phía tổng giám đốc Bùi, sau khi Khâu Hồng sắp xếp ổn thoả việc riêng của bản thân, đã trực tiếp chạy thẳng đến Đế Đô.
Những thành phố như Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành, toàn là nơi tụ hội các công ty game, cho nên Khâu Hồng đã chọn lựa Đế Đô là trạm đầu tiên của bản thân.
Tuy rằng nhiệm vụ của Khâu Hồng là đầu tư công ty game, phòng làm game độc lập làm game một người chơi trong toàn quốc, nhưng hắn cũng không cần ngày ngày ngồi máy bay chạy đôn chạy đáo giữa các thành phố.
Đến Đế Đô ở một tháng, mỗi ngày khảo sát một công ty, đội sau khi sàng lọc hoàn tất phần lớn các công ty ở Đế Đô mới đổi sang một thành phố khác, là phương pháp có hiệu suất cao nhất.
Trước đó Khâu Hồng đã đi xem năm công ty, nhưng chỉ đầu tư một công ty.
Bởi vì có ba công ty vừa nhìn đã biết là một xưởng nhỏ cực kỳ không đán tin, bản thân ông chủ không hiểu biết quá nhiều về game, có hơi hướng công ty gia đình người trong nhà chỉ đạo người trong nhà, hơn nữa Khâu Hồng cảm thấy bọn họ có chút khuynh hướng lừa tiền của người đầu tư.
Tổng giám đốc Bùi đã nói, thứ không đáng tin chắc chắn không đầu tư.
Có một công ty mọi phương diện đều không tồi, độ hoàn thành game cũng rất cao, Khâu Hồng đã chơi thử, cảm thấy tỉ lệ thành công rất lớn.
Nhưng tổng giám đốc Bùi cũng đã nói, thứ quá đáng tin cũng không thể đầu tư.
Cho nên, chỉ có một công ty thường thường tầm trung, là lấy được đầu tư của “kế hoạch đường cùng” của Khâu Hồng.
Hôm nay, Khâu Hồng đến phòng làm việc Anh Đào tiếp tục khảo sát.
Thực ra công việc này là nhẹ nhàng nhất, không áp lực nhất. Lúc trước khi hắn làm nhà chế tác game còn phải vắt óc suy nghĩ cách chơi, sợ đưa ra một quyết định sai là sẽ chôn vùi cả một hạng mục, nhưng hiện tại không cần, nhìn tình hình của công ty quyết định có đầu tư tiền hay không là xong chuyện rồi.
Hơn nữa, tiền quỹ lấy đi đầu tư có kiếm được tiền hay không cũng không sao, đầu tư càng nhiều tiền càng nhiều, chuyện tốt như vậy đi đâu mà kiếm chứ.
Không có áp lực, không sợ được sợ mất, lúc đưa ra quyết định cũng sẽ lý trí hơn, tỉnh táo hơn đôi chút.
Tưởng Phàm dời một chiếc ghế từ bên cạnh đến cho Khâu Hồng, lại rót một lý nước ấm từ máy nước uống bên cạnh, sau đó bắt đầu giới thiệu tình hình sơ lược của phòng làm việc Anh Đào.
Khâu Hồng vừa uống nước, vừa lẳng lặng lắng nghe.
Dựa theo cách nói của Tưởng Phàm, thì cơ sở thành lập của phòng làm việc Anh Đào là một câu chuyện làm vì đam mê tiêu chuẩn.
Tưởng Phàm vốn đang làm việc tại một phòng nghiệp vụ luật sư, chuyên ngành hoàn toàn không liên quan gì đến game cả. Bắt đầu làm game chỉ là bởi vì sự tồn tại của nền tảng chính thức và công cụ biên soạn, giảm thiểu ngưỡng chế tác game trên diện rộng, khiến hắn sản sinh ra cách nghĩ lúc rảnh rỗi làm một tựa game thử.
Bình thường công việc của Tưởng Phàm rất bận, mỗi ngày chỉ có thể rút ra thời gian một tiếng dùng công cụ biên soạn chính thức để chế tác game.
Cứ như vậy một mình hắn dùng thời gian đằng đẵng hai năm là ra một tựa game thể loại mạo hiểm văn tự đề tài luật sư biện hộ, kết quả sau khi ra mắt lại nhận được bình luận khá tốt.
Tuy rằng lượng tiêu thụ không quá cao, nhưng dù sao game độc lập cũng không cần vốn liếng quá nhiều, tiêu thụ một phần năm đồng bán ra gần hai trăm ngàn, cộng luôn cả các loại chính sách ưu đãi của nền tảng cính thức với game độc lập, đã kiếm được hơn sáu trăm ngàn.
Thế là, Tưởng Phàm đã đưa ra quyết định vô cùng quan trọng trong cuộc đời, từ bỏ công việc luật sư, quyết định thành lập phòng làm việc Anh Đào, làm game độc lập toàn thời gian.
Ba nhân viên còn lại cũng đều là được Tưởng Phàm tìm ra từ trong đống người chơi, trải qua giao lưu và phỏng vấn đơn giản. Ba người này cũng tự nguyện từ bỏ công việc lúc trước, đến phòng làm việc Anh Đào lấy mức lương chỉ có thể đảm bảo sinh hoạt cơ bản.
Cũng không phải Tưởng Phàm keo kiệt, quan trọng là tổng cộng chỉ gần sáu trăm ngàn, còn cần phải lo tiền thuê địa điểm làm văn phòng, mua đồ hoạ, thực sự không thể lấy ra nhiều tiền hơn để phát lương.
Tựa game hiện tại đang nghiên cứu phát triển tên là “Sổ Tay Sinh Tồn Của Dân Văn Phòng”, thể lượng nhiều hơn tựa game lúc trước Tưởng Phàm nghiên cứu phát triển rất nhiều, nhưng cũng chính bởi vì thể lượng của game đã vượt quá năng lực khống chế của Tưởng Phàm cho nên tiền của phòng làm việc Anh Đào không đủ.
Thêm hơn một tháng nữa, có khi ngay cả tiền nước cũng không có mà phát, mà hiện tại game vẫn chưa làm đến mức độ có thể ra mắt.
“Hiện tại game đã làm đến mức độ nào rồi? Có thể để ta chơi thử không?”
Tưởng Phàm thoáng do dự, có điều vẫn gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Sau đó, hắn mở “Sổ Tay Sinh Tồn Của Dân Văn Phòng” bán thành phẩm trên máy tính của bản thân ra, sau đó giao cho Khâu Hồng trải nghiệm.