Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 1301 - Chương 1301. Giám Đốc Mã Của Đằng Đạt Pr Hàng (2)

Chương 1301. Giám đốc Mã của Đằng Đạt pr hàng (2)
Chương 1301. Giám đốc Mã của Đằng Đạt pr hàng (2)

Đương nhiên, những thứ này tốt hơn mua sắm trên ti vi, quan trọng là vì bán sản phẩm chính hãng thôi, với lại có thể dễ dàng so sánh giá trên mạng.

Nhất là những ngành có lợi nhuận cao ví dụ như đồ trang điểm, dưỡng da, hóa trang, có thể đảm bảo có thể kiếm lời, thế nên vài thương nhân tình nguyện hợp tác với các chủ live để pr sản phẩm, trà hoa hồng cao.

Theo lý thuyết, mồm miệng lão Mã không nhanh nhẹn lắm, khả năng thúc đẩy tiêu dùng không ổn, chắc hẳn mấy thương hiệu đó không đến nỗi não úng nước mà nhét tiền bảo hắn pr sản phẩm.

Nhưng vẫn sợ 'lỡ đâu'.

Nên phải chặn đường này trước!

Bảo lão Mã chỉ nói về khuyết điểm của mấy sản phẩm này, đừng nói ưu điểm, sẽ không có thương hiệu nào chủ động tìm đến cửa tặng tiền nhỉ? Thế chẳng phải là não có vấn đề sao?

Ai đời dâng đồ của mình cho người ta bôi nhọ?

Trên thế giới này không thể tồn tại sản phẩm không tì vết được, muốn tìm khuyết điểm là có thể tìm được.

Nên lần này có thể nói là bảo hiểm nhân ba.

Vốn dĩ livestream pr sản phẩm là mô hình còn chưa chín muồi, chí ít đến năm sáu năm sau mới được thị trường chấp nhận, tiếp thu, bây giờ lão Mã không có thể làm nên bọt nước gì.

Chỉ nói khuyết điểm không nêu ưu điểm, thương hiệu cũng không thể tìm đến cửa nhét tiền.

Bôi đen sản phẩm khác, chưa chắc có thể có danh tiếng tốt, rất nhiều thủy quân chuyện đi bôi nhọ người khác, dẫn đến việc khiến người ta phản cảm, với lại còn đắc tội người ta, chắc chắn sẽ có rất nhiều thương nghiệp kết hợp hắt nước bẩn lại.

Phí sức cũng bằng không.

Chẳng phải rất tốt sao!

Tốt hơn nhiều so với việc Mã Dương rảnh rỗi sinh nông nỗi tuyên truyền cho sản phẩm mới và sản nghiệp Đằng Đạt.

Nếu hiệu quả tốt còn có thể bảo Mã Dương đi bôi đen sản phẩm mới nhà mình.

Tự mình chê mình, hỏi ngươi có sợ không!

Bùi Khiêm càng nghĩ càng thấy phù hợp, cảm thấy phải bảo lão Mã thử mới được.

“Lão Mã, thế này, ngươi thử trước đã, bắt đầu từ nó đi.”

Bùi Khiêm chỉ chỉ tách cà phê trên bàn sắp bị uống hết.

Mặt ngựa của Mã Dương trở nên nghiêm túc hơn: “Được rồi anh Khiêm, ta thử xem sao!”

“Ừm…”

“Ặc…”

“Tác cà phê này, nó…hơi đắng.”

“Lại hơi ngọt.”

“Cũng được, không ít.”

“Uống vào đỡ mệt, có thể vực dậy tinh thần.”

Bùi Khiêm hoang mang: “Bảo ngươi nói khuyết điểm.”

Bấy giờ Mã Dương mới phản ứng lại: “Đúng rồi, đúng rồi, nói khuyết điểm.”

“Khuyết điểm của nó là… hơi đắt? Vé latte không đẹp? Cũng không đúng, cái này vẻ latte rất đẹp.”

“Ừm…”

Mã Dương cau mày, biểu cảm như táo bón, không rặn ra được.

Bùi Khiêm đỡ trán.

Nói gì vậy trời!

Rõ ràng nói theo năng lực của lão Mã, không bớt lông tìm vết được luôn.

Quan trong là, nếu lão Mã không bới lông tìm vết được, thế chẳng phải có hiệu quả pr hàng khách quan sao?

Mã Dương đã có không ít fans rồi, lúc đó lấy ra một sản phẩm, vốn muốn vạch lông tìm vết, kết quả vạch không ra, nói thành một đống ưu điểm.

Sau đó fans thấy thứ này không tệ! Lụm!

Cuối cùng thương hiệu biết chuyện này, tìm đến cửa dâng tiền để lão lão Mã pr hàng hóa…

Không được không được, tuyệt đối không được!

Chuyện vạch lông tìm vết thế này cũng phải có kỹ năng.

Lão Mã không làm cái này được, tìm người chuyên nghiệp về làm thôi.

Đã vậy… thế thì cho lão Mã một đội ngũ chuyên nghiệp nhỉ?

Nếu không mô hình tưởng tượng của bản thân sẽ không đâu đến đâu!

Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng: “Thế này này, lão Mã. Ta cũng biết yêu cầu này hơi nghiêm khắc với ngươi, dù sao thì chuyện vạch lông tìm vết vẫn phải để dân chuyên làm.”

“Thế này đi, quỹ Mơ Ước trên Weibo ngươi cứ phát.”

“Ta đưa ngươi thêm ít tiền, bảo Hạ Đắng Thắng lập một đội ngũ chuyên nghiệp cho người, mấy người này sẽ tự phân công, chủ yếu là viết nháp giúp ngươi, mỗi sản phẩm có vấn đề gì sẽ viết rõ ra.”

“Ngươi học thuộc bản nháp này, lúc live thì tuỳ tiện nói là được.”

“Thậm chí không cần phải thuộc, đọc bằng máy nhắc chữ cũng được.”

Mã Dương vừa nghe nói không cần học thuộc thì vui lắm: “Ể? Cái này không tồi nha anh Khiêm, ta làm được!”

“Có điều ta làm từ lĩnh vực gì đây?”

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ: “Tùy ngươi, nếu ngươi làm nữ trang, sản phẩm trang điểm đầu tiên cũng được.”

Sắc mặt Mã Dương thay đổi: “Anh Khiêm, ta không có đam mê đặc biệt như thế!”

Bùi Khiêm cười cười: “Nên ngươi tự chọn đi, nhưng nhất định phải nhớ ba tôn chỉ.”

“Thứ nhất, chỉ có thể nói khuyết điểm, không nói ưu điểm.”

“Thứ hai, nói khuyết điểm phải có chứng cứ, để người ta tin phục, đừng cố ý bôi nhọ người khác.”

“Thứ ba, đừng tham tiền, nếu có thương hiệu nào tìm đến, bịt miệng chúng ta, bảo chúng ta đừng review sản phẩm của bọn họ, tuyệt đối không được nhận số tiền này hiểu không?”

Mã Dương gật đầu: “Ok anh Khiêm, ngươi yên tâm, cứ để ta!”

Thứ ba, ngày 25 tháng 10.

Tiểu khu viện người nhà, đại học Hán Đông.

Dư Bình An bước xuống taxi, lấy điện thoại ra xem số nhà và địa chỉ cụ thể.

Hôm nay hắn phải đến tận nơi để chào hỏi giáo sư Khổng Triết Mẫn đức cao vọng trọng của viện Văn học đại học Hán Đông.

Giáo sư Khổng Triết Mẫn, sinh năm 1946, là giáo sư cấp một khoa học xã hội và nhân văn, hướng dẫn tiến sĩ đại học Hán Đông, kiêm trưởng viện nghiên cứu giáo dục văn học đại học Hán Đông, tổng biên tập sách giáo khoa văn học Trung và Tiểu học, thành viên của ủy ban chuyên gia giáo dục nền tảng, từng là tổng biên tập xuất bản đại học Hán Đông, người tập họp nhóm chuyên gia chỉnh sửa giáo trình tiêu chuẩn Ngữ Văn...

Nói một cách đơn giản, hắn là ông lớn danh bất hư truyền trong giới học thuật trong học viện khoa học văn học đại học Hán Đông, thậm chí là cả nước.

Dư Bình An gặp nhiều lãnh đạo cao cấp của công ty có tiền rồi cũng không có gì căng thẳng.

Nhưng muốn gặp mặt với ông lớn chân chính như giáo sư Khổng Triết Mẫn thế này là chuyện hoàn toàn khác.

Trước khi lên tầng Dư Bình An ổn định tâm trọng trước, nghiêm túc ngẫm lại tình hình chuẩn bị cho “app Hữu Dụng”.

Hôm nay hắn đến mời giáo sư Khổng xuống núi, nhưng đây đâu phải chuyện dễ dàng đến thế.

Hết chương 1301.
Bình Luận (0)
Comment