“Thời kỳ đầu cho dù nội dung không hoàn chỉnh, nhưng chỉ cần tin tức trong đó hữu dụng, thì có thể hấp dẫn người dùng.”
“Về phương diện nhân lực, ngươi không cần lo lắng. Ngươi tương đương với người tổng phụ trách một lĩnh vực chuyên nghiệp, chỉ việc trù tính và giám sát cao nhất, bọn ta sẽ mời thêm một vài học giả trẻ tuổi, giáo sư và nghiên cứu sinh ưu tú tham dự vào hạng mục này, mỗi người đều có phân công phụ trách khác nhau.”
“Bọn ta sẽ giữ gìn đầu đủ quyền sở hữu trí tuệ cho người sáng tác, đồng thời xây dựng đoàn đội pháp lý, xử lý hiện tượng rửa bản thảo, sao chép, để bảo vệ quyền cho tác giả.”
“Tác giả dựa theo cấp sao, lượng công việc, mỗi tháng sẽ nhận được thù lao tương ứng.”
“Về phần phương thức phân chia thù lao như thế nào, tất cả hội viên của ‘APP Hữu Dụng’ đều cần bỏ phí mới có thể xem, dựa theo thời gian sử dụng và lượng người xem để trả phí. Khoản thu nhập này, bọn ta sẽ trích ra một phần làm phí vận hành, chính phần còn lại dựa theo tỷ lệ gửi trả lại cho tác giả.”
“Đương nhiên, cân nhắc đến giai đoạn đầu không có đủ hội viên trả phí, bọn ta sẽ cung cấp một lượng thù lao bảo đảm mức cơ bản cho tất cả các tác giả, chỉ cần tháng đó nội dung thông qua khảo sát vượt hơn mười ngàn chữ, là có thể nhận được phụ cấp hai nghìn.”
Giáo sư Khổng Triết Mẫn sững người: “Phụ cấp này sẽ không thay đổi theo số chữ đó chứ?”
Dư Bình An gật đầu: “Đúng vậy.”
“Bởi vì đây là tri thức tinh giản, nếu tiền thù lao trả theo số chữ, có thể sẽ xuất hiện hiện tượng rót nước pha loãng nhẹ.”
“Tiền phụ cấp này chỉ là một khoản bảo đảm cuộc sống cơ bản, để tác giả không quá chật vật lúc ban đầu.”
“Đương nhiên, chuyện này cũng không phải cổ vũ ăn cơm trong nồi lớn, sống qua ngày.”
“Đợi đến sau khi trên ‘APP Hữu Dụng’ có được lượng hội viên đủ nhiều, thu nhập chắc chắn cũng sẽ gia tăng, bọn ta sẽ dựa theo cách tính khá phức tạp để xác định quyền lợi lợi ích của mỗi một bộ phận, mỗi một tác giả, trong đó bao gồm: xếp hạng sao của tác giả, lượng xem trang để biên tập và sửa đổi nội dung, điều mục sáng tạo, số lần nhấn thích nội dung và các tỉ lệ khác, tính toán ra được phần trăm thu nhập của mỗi một bản, mỗi một tác giả nhận được.”
“Khoản thu nhập này, chỉ mang tính chất khích lệ.”
Giáo sư Khổng Triết Mẫn khẽ gật đầu: “Cũng rất hợp lý.”
Giáo sư trong nước chắc cũng được xem là một trong số nhóm người có mức thu nhập chênh lệch lớn nhất, nhưng trên chín mươi phần trăm giáo sư ngoài tiền lương và hiệu suất cơ bản, đều không có quá nhiều thu nhập bên ngoài.
Giảng viên của đại học Hán Đông chỉ có tiền lương năm nhận vào chưa đến một trăm nghìn, phó giáo sư có thu nhập lương năm chưa đến một trăm ba chục nghìn.
Đặc biệt là chuyên ngành loại văn khoa, có một vài giáo sư chuyên tâm làm học thuật, đều khá là thanh bần.
Tuy rằng phụ cấp hai nghìn không nhiều, nhưng mỗi tháng chỉ cần sản viết ra mười ngàn chữ cho APP Hữu Dụng là có thể lấy được, vẫn khá có sức hấp dẫn. Dù sao thì đây cũng không khó giống như viết luận văn, chủ yếu là sắp xếp tri thức hiện có là được.
Vả lại cần thông quan khảo sát, nội dung mới có hiệu quả, sẽ không rót nước pha loãng quá bừa bãi, không đến mức xuất hiện hiện tượng “bỏ tiền ra mua rác”.
Giáo sư Khổng Triết Mẫn suy ngẫm tỉ mĩ giây lát: “Tổng giám đốc Dư, tập đoàn Đằng Đạt của bọn ta rất uy tín, điều kiện các mặt cũng rất có thành ý.”
“Vả lại, đây còn là chuyện tốt lợi ích dài lâu, ta làm giáo dục cả đời người, nếu có thể làm một vài kiến thức thường phức trong khả năng cho phép trên mạng diện rộng, thì cũng rất vui lòng.”
“Có điều ta muốn hỏi...”
“Quý công tay làm hạng mục này chắc rất khó kiếm được tiền đấy? Đây là một kiểu hạng mục công ích, hay là kiểu mô hình thương nghiệp mới?”
Trong ánh mắt giáo sư Khổng mang theo nghi ngờ.
Quả thực, điều kiện của các phương diện đều rất tốt.
Nhưng mà vấn đề chính là dường như những điều kiện này đều quá tốt, tốt với nhà sáng tạo nội dung, tối luôn với cả người dùng, chỉ có với công ty là không có lợi ích gì.
Chỉ để lại một phần làm chi phí vận hành, vậy không phải lỗ lớn rồi sao?
Cho dù là làm công ích, nâng cao danh tiếng cho doanh nghiệp, vậy cũng phải chú ý đến hiệu suất chứ?
‘APP Hữu Dụng’ này hiện tại phải làm trong chu kỳ dài, đốt nhiều tiền, hiệu quả chậm, trước khi thực sự có thành quả vốn sẽ không có bao nhiêu sức ảnh hưởng, muốn cái gì chứ?
Cho dù xem xét theo tình huống tốt nhất, sau vài năm thậm chí sau mười mấy năm thì nổi tiếng, ai có thể cân nhắc chuyện sâu xa như vậy chứ?
Cho nên giáo sư Khổng mới cảm thấy nghi ngờ, cứ cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quái.
Dư Bình An trầm mặc giây lát, nói: “Thầy Khổng, vấn đề này ta cũng từng hỏi tổng giám đốc Bùi.”
“Tổng giám đốc Bùi nói, có một vài chuyện phải có người đi làm.”
“Hắn muốn tạo ra một vùng đất sạch sẽ không có rác rưởi trên mạng diện rộng.”
Giáo sư Khổng Triết Mẫn trầm mặc giây lát, gật đầu: “Có thể, ta đồng ý.”
“Chuyện này... có tiền hay không không quan trọng, có thành công hay không cũng không quan trọng.”
“Ý nghĩa của bản thân chuyện này rất quan trọng.”
Hai mắt Dư Bình An không khỏi phát sáng: “Cảm ơn thầy Khổng! Có ngươi ở đây, rất nhiều việc đều dễ làm hơn nhiều!”
Khổng Triết Mẫn mỉm cười: “Không cần cảm ơn ta, ta nên cảm ơn các ngươi. Doanh nghiên có cảm giác trách nhiệm mạnh mẽ với xã hội như Đằng Đạt, thật sự không nhiều.”
“Tổng giám đốc Bùi đúng là một danh nhân không tầm thường.”
Dư Bình An bất giác cảm khái, quả nhiên, sức hút cá nhân của tổng giám đốc Bùi thật sự quá mạnh!
Có thể cảm nhận được rõ ràng, câu nói đó của tổng giám đốc Bùi đã cảm động đến thầy Khổng.
Đại lão giống như hắn, sớm đã ở trạng thái không tranh với đời, công thành danh tựu, mỗi ngày lên lớp, làm nghiên cứu, nếu là chuyện hắn không hứng thú, tiêu tiền cũng không thể mời nổi.
Nhưng câu nói này của tổng giám đốc Bùi, đã mời được thầy Khổng!