Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131. Khiến Người Ta Mất Hết Kiên Nhẫn!

Chương 131. Khiến người ta mất hết kiên nhẫn!
Chương 131. Khiến người ta mất hết kiên nhẫn!

“Hôm nay, ta máu nóng dâng trào, muốn làm ra một tựa game, để người chơi nạp tiền đến bùng nổ.”

BGM đơn điệu phối với giọng điệu bình thản, khiến cho đặc điểm trong cả video lộ ra rõ ràng.

Trong màn hình, Bùi Khiêm mặc âu phục đặt may, đeo đồng hồ Rolex, nằm trên sofa trong phòng tiếp tân của công ty, trên bàn trà bên cạnh bày trà và dụng cụ uống trà xa hoa, tất cả trông đều tự nhiên đến thế.

Ngay cả biểu cảm lạnh nhạt của Bùi Khiêm cũng sinh động như vậy.

Bùi Khiêm đứng sau lưng ba mẹ nhìn bản thân trên màn hình, khoé miệng không nhịn được khẽ co giật.

Hoá ra lúc ta đóng phim có trạng thái thế này sao...

Hình như... đúng là có chút kĩ thuật diễn xuất đấy nhỉ?

Cũng khó trách đạo diễn Chu Tiểu Sách chưa từng hô cắt lần nào.

Chỉ là...

Hình như đó cũng không phải chuyện tốt gì...

Bùi Khiêm không khỏi đổ mồ hôi trộm...

Video vẻn vẹn một phút, tình tiết biến đổi bất ngờ, lời thoại dí dỏm có vần có điệu, kết thúc khiến người xem chưa đã cơn thèm.

“Hết rồi sao? Chưa xem đã mà!”

“Con trai, phim ngắn này của ngươi cũng ngắn quá rồi?”

Trong ấn tượng của ông Bùi, còn tưởng rằng dù thế nào thì một tập phim ngắn cũng phải mười phút.

Kết quả phim ngắn này thì tốt rồi, một tập được một phút!

Bùi Khiêm giải thích: “Người xuất hiện trong này đều là diễn viên, còn có người qua đường kéo từ trong trường đại học của bọn ta nữa.”

Hắn không muốn dính dáng quá nhiều đến game.

Mẹ mở video ra, xem lại lần nữa.

“Đừng nói nữa, ta cảm thấy con trai ta đúng là có thiên phú diễn xuất này! Ngươi xem hắn diễn vai ông chủ tốt ghê chưa, vô cùng tự nhiên, giống như công ty này thật sự là do hắn mở ra vậy.”

Ông Bùi cũng khẽ gật đầu: “Còn tạm, có điều con trai của chúng ta còn trẻ như vậy, không đủ tuổi, diễn vai ông chủ lớn vẫn có chỗ không giống lắm? Đạo diễn không hoá trang cho ngươi hai hàng ria mép sao? Còn cả giọng nói này...”

Bùi Khiêm vội vàng nói chen vào: “Đây là giọng lồng tiếng của người khác.”

Ông Bùi gật đầu: “Ta biết, chỉ cảm thấy không giống ông chủ lớn cho lắm.”

Mẹ hắn phản đối lời nói của ông Bùi: “Nói như ngươi từng gặp rất nhiều ông chủ lớn rồi ý.”

Ông Bùi nhất thời nghẹn họng, lặng đi năm giây mới nói: “Haizz, không phải ngươi cũng chưa từng gặp sao?”

“Ta chưa từng gặp, nhưng ta xem phim truyền hình nhiều hơn ngươi! Trong phim các ông chủ lớn đều y như thế này, ta cảm thấy con trai ta diễn rất tốt, thế nào hả?” Mẹ bắt đầu bật chế độ không nói đạo lí.

“Được rồi được rồi... tóm lại thằng nhóc này có thể quay phim kiếm tiền, có bản lĩnh rồi, đây là chuyện tốt.” Trên mặt ông Bùi ngập tràn vui mừng an ủi.

Bùi Khiêm nhìn thấy tâm trạng ông Bùi không tệ, vội vàng mài sắt lúc còn nóng: “Cha, video ngắn này của bọn ta chính là để trào phúng ngành game!”

“Ngươi xem, ông chủ cấp xuống hai trăm nghìn tiền nghiên cứu phát triển, kết quả người bên dưới bóc lột từng tầng, cuối cùng chỉ còn thừa lại năm mươi nghìn đến tay người làm việc, đây là trào phúng sự hỗn loạn bên trong quản lý nội bộ của rất nhiều công ty game!”

“Năm mươi nghìn làm ra một con game nhàm chán, kết quả người chơi vẫn ra sức mua về chơi, đây là để trào phúng... haizz, dù sao ngươi có hiểu ý này không?”

“Đây là kiểu phong cách hài đen, để làm nổi bật hiệu quả châm chọc và vạch trần. Nhân vật ta đang diễn chủ yếu là để phê phán ông chủ lớn của các công ty game, nếu không sao trong toàn bộ quá trình đều trưng ra vẻ mặt đen như than vậy chứ, đây đều là do đạo diễn yêu cầu.”

Biểu cảm của ông Bùi từ nghiêm túc, đến tò mò, rồi đến kinh ngạc.

“Ồ... có chuyện vậy sao.”

“Vậy đạo diễn này không tệ nha, là một đạo diễn có lý tưởng! Hắn tên là gì?”


Bùi Khiêm đáp: “Chu Tiểu Sách!”

“Đạo diễn Chu! Đạo diễn Chu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay đại học năm tư.”

“Ngươi xem người ta đi!” Vẻ mặt ông Bùi cực kì hâm mộ: “Thật hi vọng sau này con trai ta cũng có thể làm đạo diễn lớn.”

Mẹ không vui nói: “Con trai chúng ta làm sao nào? Con trai không phải mới năm nhất đã làm nam chính trong phim ngắn rồi sao? Vẫn còn bốn năm đại học nữa cơ, ngươi gấp gáp cái gì.”

“Con trai diễn đúng là không tệ, ta phải xem thêm vài lần. Con trai ngươi mau copy phim về máy tính trong nhà cho ta.”

Trong nhà có một chiếc máy tính để bàn đã rất cũ, mua lúc Bùi Khiêm học cấp ba, bây giờ đã cùi lắm rồi.

Bùi Khiêm chuyển đoạn video vào trong máy tính ở nhà, mẹ lập tức vui vẻ ôm máy tính xem hết lần này đến lần khác, BGM đơn điệu cũng vang lên hết lần này đến lần khác.

Ông Bùi bắt đầu lục tung cả phòng khách.

“Con trai, lần này ngươi trở lại trường, có cần tặng chút quà mọn cho đạo diễn Chu không? Ta xem thử trong nhà còn có gì có thể cho ngươi mang đi...”

Bùi Khiêm không còn gì để nói: “Cha, không cần, đạo diễn Chu cũng chỉ là một sinh viên, không lớn hơn con bao nhiêu, không hứng thú với kiểu này.”

“Vậy không được.” Ông Bùi hoàn toàn nghe không lọt tai: “Không ai trách quà nhiều, có thể đạo diễn Chu người ta không cần, nhưng chúng ta thì không thể không tặng. Đạo diễn Chu có uống trà không? Mang ít lá trà theo?”

“Không uống trà không uống trà, ngươi đừng bận rộn nữa. Haizz, như vậy đi, trước khi ta đi ta sẽ đến siêu thị gần đây mua cho đạo diễn Chu một vài món đồ kỹ thuật số là được rồi, ngươi đừng lấy những đồ cổ trong nhà ra nữa, người trẻ tuổi không thích những thứ này đâu.” Bùi Khiêm vội vàng khuyên ngăn.

Lúc này ông Bùi mới từ bỏ, kéo Bùi Khiêm lại nói một tràng lời lẽ thấm thía.

Bùi Khiêm miễn cưỡng nghe mấy phút rồi chạy mất tăm.

Đúng là khiến người ta mất hết kiên nhẫn!

Về đến phòng của mình, Bùi Khiêm cảm thấy vô cùng đau trứng.

Nói dối một câu thì phải dùng càng nhiều lời nói dối hơn để lấp liếm...

Sớm biết như thế, lúc mới bắt đầu làm game cái gì chứ, làm chút gì khác không tốt à!

Có điều Bùi Khiêm nghĩ lại, lúc mới bắt đầu chỉ có năm mươi nghìn đồng, không còn chọn lựa nào khác, dù sao cũng không thể bày sạp bán hàng rong trước cổng trường, vậy thì kì cục lắm.

Thêm nữa, lúc đó thứ hắn muốn chính là thua lỗ, ai ngờ càng kiếm lại càng nhiều?

Hết chương 131.
Bình Luận (0)
Comment