“Phòng vệ sinh nhà chúng ta không bằng phẳng, mỗi lần bật chế độ hong khô đều rung như sắp tan ra thành từng mảnh, ảnh hưởng hàng xóm xung quanh.” Bùi Khiêm nói: “Cũng không cần hai người các ngươi lo nghĩ, ta mua, lại mua thêm đồ kê chân, đảm bảo khi bật chế độ hong khô không gây ra tiếng động.”
“Đồ kê chân?”
“Chính là thứ có thể điều chỉnh độ cao của bốn chân máy giặt, đến lúc đó máy giặt đặt vững, khi bật chế độ hong khô sẽ không rung lắc.” Bùi Khiêm giải thích.
“Mua đồ kê chân thì được, nhưng cũng không cần tiền của nhóc con ngươi. Ôi, đợi đã, không đúng.”
Ông Bùi tỉnh táo lại: “Sao nhóc con ngươi lại muốn tự mua máy giặt? Ngươi lấy tiền đâu ra?”
Bùi Khiêm biết chắc chắn ông Bùi sẽ hỏi như vậy, trả lời: “Là như thế này, khi ở trong trường học ta nhận một đoạn phim ngắn, đạo diễn người ta trả ta ba mươi nghìn đồng tiền thù lao.”
“Bao nhiêu tiền? Ba mươi nghìn?!” Ông Bùi ngạc nhiên đến dựng râu: “Ngươi bớt nói dối đi! Ngươi mà quay phim ngắn, lại còn ba mươi nghìn tiền thù lao? Ngươi đưa lại cho người ta ba mươi nghìn còn tạm được!”
“Cha ngươi nói gì vậy, với điều kiện này của con trai ngươi, chẳng phải ba mươi nghìn tiền thù lao là hợp tình hợp lý sao?” Bùi Khiêm không vui.
“Ngươi bớt bớt lại, ta không tin!” Mặc dù ông Bùi cười như nở hoa, nhưng vẫn mạnh miệng: “Trừ phi ngươi mang phim đến cho ta xem!”
“Phim? Phim còn chưa chiếu trên mạng đâu. Nói ra chuyện này cũng là để cho các ngươi biết, bây giờ ta có thể tự kiếm tiền, sau này không cần gửi tiền sinh hoạt cho ta nữa.” Bùi Khiêm nói.
Ông Bùi lắc đầu: “Tiền sinh hoạt thì vẫn giống như trước đây. Ngươi dựa vào bản lĩnh kiếm được tiền đương nhiên tốt, nhưng cũng đừng tạo áp lực kinh tế quá lớn cho mình, vẫn phải tập trung vào việc học, biết không?”
Hai người đang trò chuyện, mẹ trong phòng bếp hô lên một câu: “Ăn cơm thôi!”
Bùi Khiêm và ông Bùi vội vàng rửa tay bưng đồ ăn.
Trên bàn cơm, Bùi Khiêm vẫn luôn không thích uống rượu phá lệ uống hai chén rượu ngâm cẩu kỷ với ông Bùi, ăn cũng nhiều hơn bất kỳ bữa nào.
Vẫn là trong nhà tốt!
Rõ ràng ông Bùi đã uống đến hơi ngà ngà say, lôi kéo Bùi Khiêm dạy bảo một hồi, còn khoe khoang với mẹ hắn rằng con trai nhận quay một đoạn phim nhỏ, đều là gen di truyền của mình xuất sắc, khiến tới mẹ trợn tròn hai mắt, quăng ra nhiệm vụ rửa bát đũa.
Cơm nước xong xuôi cũng sắp chín giờ tối, Bùi Khiêm vốn muốn rửa bát đũa, kết quả bị ông Bùi đuổi về phòng, nói hắn đi đường mệt nhọc, bảo hắn mau mau nghỉ ngơi.
Ngày mai bắt đầu làm việc nhà cũng không muộn.
Bùi Khiêm không lay chuyển được ông Bùi, đành phải trở về phòng của mình ôm máy tính lướt web.
Bùi Khiêm rất rõ ràng, chuyện mình mở công ty, chắc chắn không thể mãi giấu người trong nhà, sớm muộn gì cũng phải ngả bài.
Chỉ là trước khi ngả bài, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Bây giờ tài sản cá nhân của Bùi Khiêm có chừng năm mươi nghìn, đổi chút đồ điện gia dụng cho gia đình cũng là trong khả năng cho phép, nhưng hắn phải giải thích rõ ràng tiền này từ đâu tới mới được.
Nói là làm game kiếm ra, chỉ sợ ông Bùi sẽ nổi giận với hắn.
Cho nên Bùi Khiêm suy nghĩ, trước tiên vẫn nói với ông Bùi là mình quay phim ngắn ra làm nền.
Để ông Bùi biết, bây giờ mình cũng là người có thể kiếm tiền, sau này sẽ không tiếp tục hỏi ngọn nguồn số tiền này nữa.
Sau đó Bùi Khiêm lại thử từ từ thay đổi suy nghĩ của ông Bùi, đừng có nhiều thành kiến với game như vậy nữa, tiếp sau đó mới ăn ngay nói thật, nói mình mở công ty game cho ông Bùi biết.
Sau khi lướt web một lát, hai mắt Bùi Khiêm díp lại, vì vậy đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường ngủ sớm.
Mấy ngày tết không có gì thú vị, không phải là đi thăm người thân thì là được người thân đến thăm.
Mùng ba đầu năm, cuối cùng Bùi Khiêm mới được yên ổn, nằm ườn trên sofa trong nhà xem tivi.
“Con trai, phim ngắn của ngươi ra mắt chưa?” Mẹ hắn đưa một quả táo đã gọt xong qua.
Bùi Khiêm đưa tay ra nhận lấy, vừa gặm vừa nói: “Ây da, không phải cứ quay phim ngắn xong là có thể xem ngay, còn phải cắt ghép này, còn phải biên tập này, trong hôm nay ngươi đã hỏi tám lần rồi đó.”
“Ngươi hỏi lại đạo diễn người ta đi.” Mẹ hắn dò hỏi xong rồi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Bùi Khiêm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Hoàng Tư Bác.
Chưa qua bao lâu, Hoàng Tư Bác đã trả lời.
“Tổng giám đốc Bùi, đã tải lên từ hôm qua rồi, ấn vào fanshu.com là có thể nhìn thấy, “Một ngày bình thường của Tổng giám đốc Bùi” nằm ở cột “hài hước”.”
Phim ra thật rồi.
Hiệu suất rất cao nha!
Bùi Khiêm lấy laptop của mình đến, mở trang chủ của fanshu.com ra, lướt đến cột “hài hước”.
Thật sự có vị trí đề cử này!
Không phải kiểu bắt mắt nhất, nhưng cũng không tệ.
Trước đó Chu Tiểu Sách từng nói hắn có một đàn chị đang làm việc ở trang fanshu.com, có thể giúp đỡ săn sóc đến vị trí đề cử, kết quả đúng là đã săn sóc rồi!
Đương nhiên, chắc chắn không phải là miễn phí, quá nửa là đã moi được tiền quảng cáo.
Bùi Khiêm nhấn vào xem, trái tim nhất thời đóng băng một nửa.
Hôm qua phát hành, mà hôm nay lượt xem đã phá vỡ hai trăm nghìn rồi!
Đây là tài khoản mới đó!
Xong rồi, dự cảm xấu nhất thành sự thật rồi!
“Phù... bình tĩnh.”
“Có rất nhiều video có thể phá mốc hai trăm nghìn lượt xem, một triệu lượt xem còn chưa chắc có thể được nhận quảng cáo đâu, bây giờ trang fanshu.com không có kế hoạch khuyến khích video, kế hoạch phân chia hoa hồng cho người đăng tải video cũng phải là chuyện của năm 2013.”
Bùi Khiêm ổn định lại cảm xúc, không để cha mẹ nhìn ra khác thường của mình.
Sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh đưa laptop qua: “Là cái này.”
Hai người đặt laptop lên bàn trà, cùng nhau xúm lại xem.
“Một ngày bình thường của Tổng giám đốc Bùi?” Ông Bùi nhìn Bùi Khiêm đầy nghi hoặc.
“Khụ khụ. Đây là tên của phim ngắn, ở trong phim ta đóng vai ông chủ của một công ty.” Bùi Khiêm giải thích nói.
Video bắt đầu rồi.
“Ta nhìn đồng hồ Rolex của mình, không phải để xem giờ giấc, mà là muốn trong lúc lơ đãng cho ngươi biết, ta chính là một ông chủ giàu có.”