Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129. Một Lời Nói Dối Nho Nhỏ

Chương 129. Một lời nói dối nho nhỏ
Chương 129. Một lời nói dối nho nhỏ

Cha mẹ bình yên, cơ thể khỏe mạnh.

Chỉ là bọn họ trước sau như một, thực hiện chính sách nuôi thả đối với con trai, quả thật không hề có cảm giác tồn tại gì.

Mấy ngày mới xuyên trở về đó, Bùi Khiêm từng gọi điện thoại về nhà, sau khi xác nhận cha mẹ bình an thì không liên lạc nữa.

Còn những chuyện như mở công ty…

Tạm thời cũng chưa nói với trong nhà.

Có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, Bùi Khiêm phải giải thích rõ ràng năm mươi nghìn đồng ban đầu là từ đâu tới?

Tiền sinh hoạt mỗi tháng chỉ có một nghìn đồng, ăn cơm còn phải tiết kiệm, không thể nào tích góp được năm mươi nghìn đồng để xây dựng sự nghiệp, làm game.

Cũng không thể nói là mình đi vay nặng lãi bằng ảnh nude?

Thứ hai, cha của Bùi Khiêm, cũng chính là ông Bùi, là một người có tư tưởng vô cùng truyền thống, gần như có chút bảo thủ.

Khá là có thành kiến với game!

Ông Bùi từng nói trên bàn rượu rằng, thứ đồ game này vô cùng hại người, tốt nhất nên cấm chỉ toàn bộ!

Bảy phần là lời nói lúc say rượu, ba phần là suy nghĩ thật trong lòng.

Ông Bùi là đại biểu cho một số bậc cha mẹ thời nay, hơn nữa còn là một hiện tượng phổ biến, nếu không cũng không có loại chuyện kiểu “cuộc chiến chống nghiện net”.

Đương nhiên, ông Bùi chỉ là có chút thành kiến với game, có động cơ khác hẳn với những chuyên gia không đáng tin đăng những “tài liệu nghiện net” kia.

Chỉ có thể nói, đây là sự khác biệt.

Nhưng cho dù như thế nào, nếu Bùi Khiêm nói với cha mẹ là mình mở công ty game, kiếm tiền, còn bán Hỏa Kỳ Lân giá 888 đồng…

Cảm thấy trong nhà như sắp nghênh đón một trận bão táp.

Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm đau đầu không thôi.

Trên nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tốt nhất đừng vội công khai chuyện này.

Bên phía ông Bùi phải từ từ tính toán, chậm rãi chờ đợi hắn thay đổi tư tưởng.

Nhà của Bùi Khiêm ở một thị trấn nhỏ bên rìa thành phố Kinh Châu, cũng không phải quá xa.

Xuống xe taxi, Bùi Khiêm kiểm tra lại quần áo trên người một lượt, xem có lộ ra sơ hở gì hay không.

Toàn bộ âu phục, dây lưng, giày da bình thường vẫn mặc đều để lại phòng trọ, không mang theo bên mình.

Thứ đồ như Rolex càng tuyệt đối không thể mang về nhà.

Trong ba lô trên lưng cũng đều là một số đồ dùng thường ngày.

Tất nhiên cũng không thể mang chiếc laptop gaming Martian trị giá một trăm năm mươi nghìn kia về nhà, lần này Bùi Khiêm đeo trên lưng chính là chiếc laptop mua lúc mới nhập học.

Không phải Bùi Khiêm cẩn thận quá mức, quan trọng là, ai trong cha mẹ cũng đều là tay thám tử cừ khôi.

Ngươi cho rằng ngươi có thể giấu giếm chút dấu vết nhỏ nhặt gì, cha mẹ sẽ không phát hiện ra?

Đó chính là ngươi quá non trẻ.

Đến lúc đó thật sự lộ ra sơ hở, Bùi Khiêm cũng không muốn mở một cuộc tranh luận “game có phải liều thuốc phiện tinh thần hay không” với ông Bùi.

Kiểm tra khắp người một lượt, không có vấn đề gì.

Lúc này Bùi Khiêm mới đi vào tầng lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà mình.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

“Con trai về rồi hả?”

Mẹ đang nấu cơm trong phòng bếp nghe thấy tiếng mở cửa, vừa xào rau vừa hỏi.

“Nhóc con về rồi hả? Nào nào, đến nếm thử lá trà bác cả ngươi đặc biệt mang về.”

Ông Bùi đang loay hoay bộ ấm chén pha trà trên bàn.

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, mọi thứ đều không thay đổi, chỉ là trở về mười năm trước.

Bùi Khiêm chú ý thấy, khi đó nơi thái dương của cha mẹ còn chưa có nhiều tóc bạc như vậy.

Ta đặt ba lô xuống rồi hỏi: “Dép lê của ta đâu rồi?”

“Cất lại cho ngươi rồi. Lão Bùi, ngươi đi đến chỗ ngăn tủ lấy dép lê cho con trai ngươi! Ta đang bận không ra lấy được.” Mẹ ở trong phòng bế hô lên.

Ông Bùi bất đắc dĩ đứng dậy khỏi ghế sofa: “Ngăn tủ nào?”

“Ngăn thấp nhất của tủ quần áo trong phòng con trai!”

Bùi Khiêm thay dép lê, đặt túi xách xuống, khẽ dựa lên trên ghế sofa.

Thoải mái!

Mặc dù chiếc ghế sofa trong nhà không đắt, nhưng nằm thoải mái hơn chiếc ghế sofa trị giá mấy chục nghìn đồng trong phòng tiếp tân của công ty nhiều!

Đồ ăn trong nhà còn thơm hơn cả buffet trị giá mấy trăm đồng ăn vào dịp team building lần trước!

Trà trong nhà…

Phì, trà rởm gì đây!

Bùi Khiêm uống một ngụm trà mà ông Bùi nói là bác cả nào đó đặc biệt mang về, suýt nữa thì phun ra.

Khó uống!

Ở công ty, mỗi ngày hắn đều uống trà ngon, sớm đã tạo thành thói quen kén chọn, đâu có thể uống nổi loại trà bình thường này.

“Sao vậy, trà này không tệ đâu nhỉ?” Ông Bùi vừa nhấp trà vừa híp mắt cười hỏi.

“Ừm, không tệ.” Bùi Khiêm lặng lẽ đẩy chén trà sang một bên.

Xem ra phải tìm cơ hội đưa cho ông Bùi ít trà ngon để uống.

Không thể cho trà của công ty, bởi vì đó là tài sản công ty, chỉ có thể dùng chiêu đãi khách khứa, không thể dùng riêng.

Nhưng Bùi Khiêm bây giờ cũng không phải một nghèo hai trắng, hắn hoàn toàn có thể sử dụng tài sản cá nhân mấy chục nghìn đồng của mình để mua một hộp trà ngon cho ông Bùi.

Nhìn hoàng cảnh trong nhà một lượt, mong muốn chuyển hóa tài sản cá nhân của Bùi Khiêm mãnh liệt trước giờ chưa từng có.

Nhà của hắn chỉ là một căn nhà hai phòng bình thường, trông vẻ chừng hơn một trăm mét vuông, hơn nữa đây còn là căn nhà mới đổi mấy năm gần đây, vì thế còn vác khoản nợ mua nhà trên người.

Mặc dù mọi thứ đều được mẹ dọn dẹp không vương một hạt bụi, nhưng cho dù là đồ dùng trong nhà, đồ điện gia dụng hay là đồ đạc trang trí, tất cả đều đã cũ kỹ.

Nhà hắn cũng là giai cấp làm công ăn lương bình thường, cuộc sống không có gì khó khăn, nhưng vẫn phải tiết kiệm.

Bùi Khiêm nhìn tivi trong nhà.

“Cha, có phải nên đổi tivi trong nhà rồi hay không? Kích thước nhỏ quá.”

Ông Bùi trợn trừng hai mắt: “Đổi cái gì mà đổi, vẫn dùng tốt đó! Vả lại bình thường ta và mẹ ngươi cũng không mấy khi xem tivi.”

“Vậy cái máy giặt này, thay con lăn đi chứ?” Bùi Khiêm lại nói tiếp.

Ông Bùi vẫn lắc đầu: “Con lăn? Con lăn đắt cỡ nào! Hơn nữa, bây giờ cái này dùng vẫn rất tốt, thay cái mới rồi, vậy cái cũ ngươi tính để ở chỗ nào.”

Hết chương 129.
Bình Luận (0)
Comment