Nhưng mà vàng lúc hắn dự định rời đi, Hạ Đắc Thắng nói: “Đợi một lúc, còn có một chuyện quên nói.”
Mạnh Sướng dừng bước: “Ồ, tổng giám đốc Hạ cứ nói.”
Hạ Đắc Thắng nói: “Theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, xí nghiệp bọn ta đầu tư, cần phải tiếp nhận một vài điều kiện của bọn ta.”
“Đầu tiên, cần phải tuân thủ pháp luật, kinh doanh thành tín.”
“Thứ hai, tiền bên phía bọn ta đầu tư, cần dùng hết lên việc vận hành công ty, trên phương diện kinh doanh thông thường, không được phát thù lao cho bản thân ông chủ, càng không được vào tay trái qua tay phải, dùng để tiêu xài cá nhân. Đương nhiên, tiền của nhà đầu tư khác, bọn ta không quản đến.”
“Đồng ý hai điểm trên, bọn ta sẽ chỉ định phái một nhân viên tài vụ đến phụ trách chức vị quản lý tài vụ của quý công ty, chuyện này là chuyện cần thiết phải nói rõ trước.”
Hạ Đắc Thắng mỉm cười, lời nói hòa nhã.
Những quy định này đều là trước khi tổng giám đốc bùi quyết định chế độ đầu tư “người ngốc nhiều tiền” đã định ra, Hạ Đắc Thắng làm vậy xem như là đi theo lưu trình, làm việc công.
Đây là hiện tượng rất thường thấy trong ngành đầu tư, dù sao những nhà đầu tư cũng không ngốc, bản thân đã đầu tư tiền, kết quả người khởi nghiệp lại lấy đi ăn chơi trác táng, vậy chắc chắn là chuyện không thể chấp nhận.
Mà đối với tổng giám đốc Bùi cũng như vậy.
Những người khởi nghiệp này thiếu tiền cũng được, nhưng cần phải làm việc.
Nếu không những người khởi nghiệp này ai nấy ăn no uống say, tổng giám đốc Bùi lại ăn gió nằm sương, tâm trạng thật là suy sụp.
Cho nên, về mặt tài chính, yêu cầu của nhà đầu tư Viên Mộng khá nghiêm ngặt.
Sắp xếp một người của mình là quản lý tài vụ, cũng có nghĩa là toàn bộ dòng tiền của công ty này đều không thể thoát khỏi ánh mắt của tổng giám đốc Bùi, một khi xuất hiện manh mối gì, bên phía Hạ Đắc THắng có thể lập tức báo cáo với tổng giám đốc Bùi ngay.
Mà đối với đa số những startup kinh doanh tuân thủ pháp luật, đây cũng chẳng xem như hạn chế gì, còn có thể đỡ tốn công tìm một quản lý tài vụ.
Nhưng đối với những startup có tâm tư khác, thì hoàn toàn khác biệt.
Mạnh Sướng do dự giây lát.
Hắn biết, phương thức quản lý sau khi đầu tư của các nhà đầu tư khác nhau đều khác nhau, có người chỉ định quản lý tài vụ vào làm trong đoàn đội nòng cốt của công ty, có người sẽ yêu cầu mỗi tháng mở cuộc họp cổ đông, có người sẽ yêu cầu công ty được đầu tư xây dựng các loại chế độ giám sát và báo cáo, cũng có người sau khi đập tiền thì không lo nữa, một năm quý mới mở một cuộc họp cổ đông, hoặc tìm một trợ lý đầu tư đến đảm nhận vị trí cầu nối...
Làm kiểu gì cũng có, quan trọng phải xem quy tắc của công ty đầu tư này.
Vốn dĩ Mạnh Sướng cho rằng công ty đầu tư của tổng giám đốc Bùi khả năng cao là khá thoải mái, nhưng hiện tại xem ra phương diện tài vụ là nghiêm ngặt nhất.
Điều này khiến kế hoạch của hắn bị đôi chút phiền nhiễu.
Dù sao cuỗm tiền bỏ chạy vốn cũng là một trong những lựa chọn ban đầu của hắn.
Cuỗm tiền bỏ chạy nhưng không phải muốn chạy là chạy, phải trải qua một loạt thao tác phức tạp, nếu tài vụ là người của mình thì còn dễ dàng hơn chút, tài vụ là người của Đằng Đạt, vậy nói không chừng bên phái mình vừa có đôi chút động tác, là lập tức bị mời đến phòng tối uống trà ngay.
Nhưng sau khi hắn cân nhắc giây lát lại cảm thấy cuộc đầu tư này vẫn nên nhận.
Đầu tiên, yêu cầu của đầu tư Viên Mộng không phải quá đáng, rất nhiều nhà đầu tư đều sẽ có yêu cầu tương tự. Vả lại, đầu tư Viên Mộng chỉ quản lý nghiêm ngặt về phương diện tài vụ, nhưng hoàn toàn không can dự vào việc quản lý tài vụ của công ty, nhìn chung đây thực ra là một điều kiện rất thoải mái, rất hào phóng.
Nếu Mạnh Sướng từ chối, có thể sẽ bị nghi trong lòng có quỷ. Mà một khi chuyện này truyền ra ngoài, hắn muốn lấy tiền đầu tư từ trong tay người khác, phỏng chừng sẽ càng khó khăn hơn.
Thứ hai, cho dù hoàn toàn từ bỏ lựa chọn cuỗm tiền bỏ trốn, Mạnh Sướng cũng có cách khác để làm lợi cho bản thân.
Ví dụ sau khi mở rộng công ty tìm một công ty lớn đến tiếp quản, như vậy hoàn toàn là kiếm tiền trong quy tắc hợp lý hợp pháp, còn có thể vứt cái nồi này cho công ty lớn.
Cuỗm tiền bỏ trốn tuy cũng là moi tiền, nhưng như vậy cũng có nghĩa cả đời này đều không thể về nước nữa, còn để lại một bia miệng cho người ta mắng chửi, vốn không phải lựa chọn tốt nhất, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Mạnh Sướng cũng không muốn đi con đường này.
Đương nhiên, sau khi tìm công ty lớn đến tiếp quản, người khởi nghiệp thoát thân thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Bởi vì sau khi rất nhiều công ty lớn tiếp quản, thứ họ nhìn trúng là năng lực khởi nghiệp của người khởi nghiệp, sẽ ép buộc yêu cầu người sáng nghiệp phong tỏa tất cả cổ phần không được bán, khiến người sáng nghiệp tiếp tục quản lý công ty, làm công cho mình.
Nhưng chuyện đời không tuyệt đối, cũng có vài công ty lớn thích chỉ định người của mình xuống, tiếp quản toàn bộ, bởi vì tin và năng lực kinh doanh của người bên mình hơn.
Chỉ cần Mạnh Sướng tìm được kiểu công ty này, vẫn có thể an ổn rời khỏi thương trường.
Cho nên, tâm trí của Mạnh Sướng sau khi nhanh chóng cân nhắc một lượt, mối đầu tư này vẫn phải nhận.
Tuy rằng nguy hiểm rất lớn, nhưng lợi ích cũng lớn.
Quan trong nhất là Mạnh Sướng đã chuẩn bị lâu như vậy, chỉ để chờ đợi cơ hội lần này, chỉ vì thế mà từ bỏ, thì thật không cam lòng.
Sở dĩ con người của Mạnh Sướng có thể lọt vào mắt xanh của các nhà đầu tư, thực ra có một phần nguyên nhân rất lớn nằm ở phẩm chất con bạc trên người bọn họ.
Thắng bạc, giá trị nhẹ nhàng vượt trên trăm triệu; thua bạch, dễ dàng gánh nợ trên trăm triệu.
Cho nên, một canh bạc lớn như vậy bày ra trước mắt, Mạnh Sướng khó lòng bỏ qua.
Mạnh Sướng do dự giây lát, vẫn nặn ra một nụ cười: “Đương nhiên rồi, đây đều là chuyện nên làm.”